Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Hôm nay chúng ta có gì?
Nhật ký 01: Mục tiêu ngày đầu tuần
Hôm nay là một ngày khá đặc biệt bởi 2 lý do:
Mình đã về nhà tròn một tuần
Mình đã viết nhật ký tròn một chu kỳ hình thành thói quen
Cảm giác về 21 ngày qua của mình khá đặc biệt. Mình không cảm thấy thời gian trôi qua lãnh phí chút nào. Thậm chí mình luôn có cảm giác một tuần qua mình làm được rất nhiều việc có ích. Ví dụ như: đọc sách, xem phim, học tiếng Anh, viết nhật ký, dọn nhà cửa, học online, lập kế hoạch…
Có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ. Chúc mừng cô gái!
Không tham mục tiêu, làm tới đâu hết tới đó là cách giúp mình tập trung hơn. Cố gắng lên nào!
Nhật ký 02: Mình thích xem lại phim cũ
Mình có một sở thích kỳ cục đó là thích xem lại phim cũ.
Có những bộ phim cả chục năm sau mình vẫn tìm và xem lại. Nói như thế nào được nhỉ? Gọi là hoài niệm à?
Mình nghĩ không dùng từ “hoài niệm” được đâu. Mình không biết dùng từ nào để mô tả chính xác sở thích này nhưng mình có những lý do hợp lý cho hoạt động này.
Xem lại phim cũ cũng như ngắm nhìn mãi một bó hoa nhiều lần vậy.
Góc độ ngắm nhìn thay đổi dẫn đến cảm nhận cũng thay đổi. Ngắm hoa gần sẽ khác ngắm hoa xa. Xem phim lần một có thể sẽ chảy theo mạch cảm xúc nhân vật và câu chuyện. Nhưng đến lần hai có lẽ ta bắt đầu săm soi tính logic của sự việc trong phim rồi.
Độ hiểu biết và trải nghiệm cuộc sống sẽ làm những đánh giá mang phần khác nhau. Một người chỉ đơn giản biết những bông hoa kia màu đỏ, vàng, cam, hồng… sẽ khác một người hiểu biết về nghệ thuật thưởng hoa, chơi hoa. Nếu chỉ là một người ngắm hoa đơn thuần, có lẽ ta chỉ qua tâm về độ hài hòa về màu sắc, hình thức, mùi thơm… Còn với kẻ đã chơi hoa lão luyện có lẽ đó sẽ là ý nghĩa chủng loại, phong thủy, bố cục sắp xếp tượng trưng và mang ý nghĩa gì. Tầng nghĩa đã thêm phần độc đáo. Xem phim cũng không khác chút nào. Với sự trải nghiệm, bạn sẽ xem không chỉ là mạch cảm xúc mà còn là vấn đề xã hội, thông điệp ý nghĩa mà bộ phim sẽ mang lại trong từng chi tiết dù chỉ là rất nhỏ.
Mỗi lần xem lại mình có thêm một bài học mới.
Mỗi lần xem lại có một cảm xúc xôn xang khác hẳn. Vì là biết trước tình tiết nên mới dễ dàng giải thích được tình tiết và quan sát tình tiết một cách tốt hơn.
Mình đã nhận được nhiều bài học từ việc xem lại phim cũ, giống như bộ phim The Matrix mà mình từng chia sẻ với các bạn trong Nhật ký số 14 của bạn Hương.
Có bạn nào có chung sở thích với mình không?
Hôm qua mình mới xem lại seri phim Fast & Furious của Mỹ.
Ngoài đã tai, đã mắt ra mình còn ghi nhớ thêm bài học về gia đình của gia đình Toretto.
Cùng nhau dành lấy hạnh phúc, sẽ không có ai bị bỏ lại.
Nhật ký 03: Ngày 4 tháng 7 năm 1776 là ngày Độc lập Hoa Kỳ
Sáng nay dịch bài tiếng Anh và được biết ngày Độc lập Hoa Kỳ là ngày 4 tháng 7 hàng năm. Thêm một kiến thức đời sống mà lâu nay mình không để ý đến.
Điều thú vị đến từ việc học tiếng Anh mỗi ngày.
Ngoài ra, mình được biết thêm ngày lễ Halloween là một hoạt động khá thú vị ở nước ngoài trong đếm 31 tháng 10 hàng năm. Khi về Việt Nam thì thành ngày “lễ tình nhân” nhưng có hóa trang. Ha Ha.
Trong đêm 31 tháng 10, trẻ em sẽ hóa trang và đến gõ cửa các ngồi nhà khác (thường là hàng xóm) và thực hiện hoạt động Trick or Treat. Và thường những đứa trẻ sẽ được tặng rất nhiều kẹo từ những vị hàng xóm của mình. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đây như hoạt động trẻ em hóa trang và đi xin kẹo vậy. Có vẻ có vài nét giống ngày 1 tháng 6 ở Việt Nam.
Cảm ơn trải nghiệm thú vị này từ việc chăm chỉ học tiếng Anh của bạn Hương.
Chúc một ngày tốt lành đến với chúng ta.
—————–
Lời ngỏ ý từ bạn Hương!
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Hôm nay chúng ta có gì?
Nhật ký 01: Kế hoạch ngày chủ nhật
Mình luôn cho rằng nên có những ngày cuối tuần nghỉ ngơi để tái tạo sức lao động. Bởi vậy, dù làm tại nhà nhưng mình vẫn cho phép bản thân được nghỉ ngơi vào cuối tuần. Mắc dù vậy những thói quen cố định vẫn nên được duy trì.
Thức dậy lúc 6 giờ 8 phút.
Học tiếng Anh: 2 bài dịch và một bài luyện nghe nói.
Đọc sách. Gần đây cổ họng mình không được khỏe nên mình tạm ngưng đọc trên OnMic mấy ngày. Hứa là qua tuần sẽ đọc lại trên OnMic cùng các thính giả của mình nhé.
Xem lại kế hoạch tuần sau.
Nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi.
Nhật ký 02: Hai cuốn sách nữa về tay
Chiều qua, trong cơn mưa lâm thâm thì cuộc gọi từ số điện thoại quen mấy ngày nay xuất hiện. Anh shipper nói có đơn hàng 0 đồng.
Chỉ 5 phút sau cuộc gọi, đơn hàng Tiki đã có trên tay.
Nhắc tới Tiki với bạn Hương chắc là đoán bên trong có gì rồi phải không? Đương nhiên là sách rồi. Thêm 2 cuốn sách nữa về tay.
Thú vui tao nhã cũng với những đầu sách hay ho chưa bao giờ chấm dứt. Đôi lúc bản thân có lười biếng nhưng niềm vui từ những dòng chữ vô cùng đáng giá.
Đọc nhiều có thể làm đầu óc mụ mị, nhưng đọc đủ và áp dũng sẽ làm ta thông thái. Đó là phong cách đọc mà bạn Hương đang hướng tới.
Bằng một cách nào đó, rất nhiều cuốn sách đến với bạn Hương giống như định mệnh phải gặp nhau vậy.
Ngày hôm qua mình đã tham gia chương trình Webinar của chị Chi Nguyễn & Mr. Trí LeCao, với chủ đề: Xây dựng sự tự tin và sống đúng với chính mình.
Mình thật sự ấn tượng bởi một câu nói của anh Trí LeCao (Co-host của chương trình):
“Không so sánh bản thân với người khác mà hãy so sánh bản thân mình của hôm nay với của ngày hôm qua.”
Mình tin đây cũng là một trong những thông điệp mà các bạn sẽ cảm nhận được khi đọc những trang nhật ký của mình mỗi ngày. Đó là cách mà mình đang tiến lên phía trước.
Mình hi vọng, chỉ từng chút, từng chút một mỗi ngày kiên trì bền bỉ, chúng ta sẽ có một phiên bản tốt hơn mỗi ngày của chính mình.
Tối qua, mình cũng đã hoàn thành khóa học Xây dựng Blog cá nhân, do thầy LeeTa hướng dẫn trong suốt 6 buổi.
Ngày hôm qua là buổi cuối cùng trong khóa học của mình. Và mình gần như cảm thấy mình đang rất sẵn sàng tự điều hành được toàn bộ trang Blog của mình tiến lên hướng về mục tiêu mà mình đã đặt ra trong tương lai.
Trước đây, khi có ý định mở một Blog, mình chỉ nghĩ đơn giản sẽ là những ghi chép của riêng cá nhân của mình về hành trình trưởng thành của mình. Mình muốn có một trang Blog để giúp mình xây dựng nhân hiệu. Mình nghĩ có một website cho riêng mình có vẻ sẽ chuyên nghiệp. Và mình đi tìm thầy để học.
Nhưng khi tham gia khóa xây dựng Blog này, mình đã không còn bó buộc vào suy nghĩ ấy nữa. Mình có thể làm rất nhiều việc có ích hơn cho bản thân và cộng đồng với trang Blog của mình.
Mình nhìn ra được tiềm năng của một trang Blog chỉnh chu sẽ mang lại. Mình nhìn ra được tiềm năng mà bản thân có thể biến trang Blog cá nhân này thành một cộng đồng tích cực hơn. Dù chỉ một cộng đồng nhỏ thôi cũng là điều rất đáng làm. Mình tin là như vậy!
Mình đang kiên trì từng chút một để mang đến cho những độc giả của mình những bài viết hữu ích, những trải nghiệm thật và lời động viên từ mình. Mình luôn mong muốn ở đây sẽ là nơi lắng nghe và đồng hành cùng các bạn trên bước đường trưởng thành.
Chúc mọi điều tốt đẹp cho tất cả chúng ta.
———————-
Lời ngỏ ý từ bạn Hương!
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Hôm nay chúng ta có gì?
Nhật ký 01: Khởi động ngày mới bằng tiếng chuông reo.
6 giờ 8 phút chuông reo. Chào ngày một ngày mới.
Mở mắt ra, không vội dậy ngay mà lười biếng nằm cố thêm 10 phút. Cũng may chưa vào mùa rét đậm, nếu không sẽ khó có thể nói trước được đồng hồ sẽ điểm mấy giờ thì bạn Hương mới rời chăn.
Có phải nên điều chỉnh thời gian thức dậy dành riêng cho mùa đông không nhỉ?
Có lẽ là KHÔNG. Cho mình một đường lui là cho mình cơ hội lười rồi. Không nên như vậy chút nào.
Khởi động ngày mới với một giờ tự học tiếng Anh. Hôm nay đã là ngày thứ 20 liên tiếp học tiếng Anh rồi. Cảm giác đúng là ngày một tích cực với nó. Không còn xa lạ miễn cưỡng như ngày mới làm quen.
Sáng nay khi mở facebook có vô tình đọc được một bài viết của một cô gái kiên trì tự học tiếng Anh, tiếng Hàn và tiếng Trung trong suốt 4 năm. Cô ấy cũng bắt đầu bằng những thói quen nhỏ nhặt giống như mình. Cũng đọc sách, dậy sớm, chi tiêu có kế hoạch hơn, tự học, viết nhật ký, viết Blog… Kiểu đọc thấy mình của 3 năm nữa vậy. Sáng sớm đã mang về thêm động lực rồi. Cảm ơn bạn nhiều nhé.
Nhật ký 02: Bài review cuốn sách mới đọc chưa đủ ưng ý.
Thật ra chiều qua mình đã lên bài review cuốn sách “Những điều tôi tự dặn chính mình”. Tuy vậy, thật lòng cũng chưa ưng lắm nên mới chỉ share cho bạn Vân Veo đọc trước.
Sau khi nhìn lại, và tham khảo cảm nhận từ bạn Vân mình tự rút ra vài ý cần cải thiện:
Súc tích lại ý văn. Nhiều khi viết theo cảm hứng quá, nên bị cuốn trôi thành ra bài viết không nhấn nhá đủ mạnh
Cần học cách thiết kế ảnh chỉnh chu hơn nữa. Và cũng cần nâng cao tay nghề chụp ảnh của bản thân. Không biết tại sao lại không có năng khiếu trong bộ môn nghệ thuật này. Hu hu. Phải học phải học mới được. Có gì mà không học được cơ chứ.
Mỗi lần đăng bài mình đều nóng vội ấn nút đăng. Vì vậy, một số từ còn sai chính tả. Thật hổ thẹn mà.
Nhưng không sao, chúng ta ngồi xuống, nhìn lại và hành động cải tiến. Đó mới là điều quan trọng. Làm gì có ai mà không trải qua những lần va vấp trước khi trở nên cứng cáp hơn chữ.
Cố lên nào cô gái!
Nhật ký 03: Sáng nay sẽ có một Webinar của chị Chi Nguyễn
Sáng nay mình sẽ tham gia chương trình “Xây dựng sự tự tin và sống đúng với chính mình” của chị Chi Nguyễn. Chương trình này mình đã nhắc đến trong nhật ký tuần trước thì phải.
Chương trình sẽ diễn ra vào lúc 9h30 – 12h00 sáng nay.
Giá vé tham gia là 350.000 vnd
Có hai lý do làm mình quyết định tham gia chương trình này:
Mình thật sự rất tin tưởng chị Chi Nguyễn. Càng theo dõi mình càng nể và muốn học tập từ chị nhiều hơn nữa.
Mình thật sự quan tâm tới chủ đề này. Tự tin là một trong những giá trị cốt lõi của mình và sống đúng với chính mình là một phần trong đó.
Tháng này mình đã tham gia 2 khóa đào tạo rồi đó. Mình đã hoàn thành 2/3 mục tiêu về học tập bên ngoài của mình trong tháng này. Mình sẽ có một khóa học làm video vào ngày 23/10 tuần sau.
Nếu bạn nào quan tâm tới chương trình có thể clickvào đây nhé. Biết đâu chúng ta sẽ trở thành bạn học chung lớp với nhau.
Nhật ký 04: Nhận quà sinh nhật muộn từ Việt Anh
Hơn 7 giờ tối qua, trời đã tối đen như mực, mưa, lạnh, và mình nhận được cuộc gọi từ anh Shipper.
Một cuốn sách đã về tay trong tiết trời không được dễ chịu cho cả mình và anh Shipper. Vỏ bọc Tiki bên ngoài đã ướt mèm, lớp bọc nilong bên ngoài cuốn sách cũng nấm lem hết cả. Cũng may cuốn sách vẫn nguyên vẹn. Không bị ướt hay rách gì.
Cảm ơn anh Shipper.
Cầm trên tay cuốn Phiên bản mảnh mai của bạn trong bộ Phép màu 30 ngày của Fiona Ferris mà lòng vui như trẩy hội vậy.
Đây là một món quà do mình tự chọn sau lời chúc của anh Việt Anh kèm theo một dòng, thích gì để anh ship nào.
Dĩ nhiên là thích được anh tặng quà rồi. Món quà sinh nhật muộn hơn hẳn 10 ngày sẽ làm kéo dài niềm vui sinh nhật.
Cảm ơn anh Việt Anh nhiều ạ. Em rất rất ưng cái bụng, sẽ chăm chỉ đọc sách. Và sẽ chia sẻ với mọi người những điều hay ho, hữu ích em nhận được ạ.
Yêu thương!
———————
Lời ngỏ ý từ bạn Hương!
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Tác giả Emilie Pine là một nhà văn, học giả hiện đang sống tại thành phố Dublin. Những điều tôi tự dặn chính mình (tựa tiếng Anh: Note to Self) là một tác phẩm tùy bút tự truyện, đây là tác phẩm phi học thuật đầu tiên của Emilie. Cô cũng là phó giáo sư bộ môn kịch hiện đại tại trường Đại học Bublin, nơi cô đã cống hiến hơn 12 năm kể từ năm 2008.
Cuốn sách được tặng bởi bạn Lan Hương nhân ngày sinh nhật của tôi.
Nhân ngày sinh nhật năm nay, bạn Lan Hương hỏi:
– Mày có đặc biệt muốn cái gì hông? Tao sẽ order cho nà?
Nghe cưng xỉu! Mình nhanh nhẹn vào app Tiki gửi cho bạn Lan Hương hình ảnh 3 cuốn sách có sẵn trong giỏ hàng.
– List đây, bạn hãy chọn đi.
– Chăm chỉ đọc sách ghê, 2 quyển trên đi. T lại ck cho hén.
– Mở app ra đặt cho thành ý nào. Mình rep lại.
– T không cài tiki ý. Cài nhiều app con đt nó lag.
– Kệ bạn. Mình trả lời.
– Được rồi để đi cài rồi order.
Ha Ha. Vậy là ngay buổi tối hôm đó, sau khi trở về từ hồ Tây từ bữa tiệc sinh nhật nhẹ nhàng cùng 2 ông bạn, tôi đã có 2 cuốn sách trên tay.
Cảm thấy được cưng chiều hết mức.
Cảm ơn bạn Lan Hương nhiều lắm luôn ý về món quà hết sức yêu thương này.
Tôi đã định từ bỏ khi đọc 10 trang đầu. Cảm ơn vì tôi đã không làm điều đó.
Cuốn sách về tay đúng ngày sinh nhật ngày 5 tháng 10, nhưng đến hơn tuần sau tôi mới bắt đầu đọc nó. Chính xác là ngày 12 tháng 10.
Tôi vẫn nhớ như in câu hỏi mình tự đặt ra cho chính mình đó là: tại sao mình lại chọn cuốn sách này ở trong giỏ Tiki nhỉ? Rất có thể cái tự đã kéo mình lại hoăc có thể là chút tô điểm của màu xanh lá trên trang bìa sách. Chắc chắn là vậy rồi!
Tôi nhớ rất rõ ràng rằng mình chưa hề nghe bất cứ ai nói về “Những điều tôi tự dặn chính mình”cho đến khi đọc nó.
Với 10 trang sách đầu tiên, tôi không thể cảm nhận được điều gì mà tác giả muốn gửi gắm. Hay nói đúng hơn là tôi chưa hình dung ra mình sẽ được nghe thông điệp gì. Thật may là tôi đang đọc trên App OnMic. Điều này giúp tôi không ngừng việc đọc này lại, mặc dù là hết sức miễn cưỡng.
Và đến tối ngày 14 tháng 10, tôi đã phải cảm ơn cho quyết định không mấy tự nguyện đó của bản thân. Tôi đã không bỏ dở cuốn sách quý giá này.
5 Bài học tôi nhận được từ cuốn sách này.
Bài học số 1: Bố mẹ chúng ta chỉ cần được nói chuyện thôi
Tôi nhanh chóng nhận được bài học đầu tiên với Những điều tôi tự dặn chính mình sau khi kết thúc câu chuyện đầu tiên của Emilie viết về người bố nghiện rượu trong thời gian ông bị bệnh.
Hóa ra chỉ cần những đoạn hội thoại bình thường cũng có thể bày tỏ yêu thương. Không phải làm điều gì to tát, đồ sộ mới thể hiện sự yêu thương của bạn với gia đình của mình.
Điều tôi vẫn tưởng…
Khi còn nhỏ tôi đã từng lầm tưởng rằng mình phải làm điều gì đó thật to lớn mới là yêu thương mẹ mình. Ví như mình phải giàu, phải xây được nhà, phải là một người thành đạt để mẹ mình nở mày nở mặt. Đó mới là việc mà một người con biết yêu thương phải làm.
Sự thật là mình đã sai.
Mỗi lần mình trở về nhà, mẹ mình đều rất vui, vui vẻ ra mặt. Mặc dù mình không mang quà, không mang tiền, cũng chưa xây được nhà cao cửa rộng cho mẹ. Nhưng có lẽ với bà, bà chỉ cần được nhìn thấy đứa còn gái duy nhất của mình đang khỏe mạnh, bình an đã là quá đủ. Còn mình thì cứ cắm mặt vào cái laptop hoặc chiếc điện thoại.
Mình rất ít khi nói chuyện với mẹ, kể cả những người khác cũng vậy. Mình không thích quá thân thiết ở ai cả. Mình chỉ cảm thấy mình thích như vậy. Không quá lấn sâu vào cuộc sống của người khác và hi vọng họ cũng vậy.
Nhưng rồi tôi đã bị thức tỉnh bởi:
“Hiện tại, thỉnh thoảng bố vẫn gọi cho tôi. Đôi khi tôi xao lãng và ông cứ tự độc thoại một mình, rồi tôi ngừng lại đôi chút để tập trung và ông cũng ngừng lại, cuối cùng là tôi sẽ bắt máy. Đôi khi tôi nhắn cho ông là tôi đang bận và sẽ gọi lại sau, rồi quên khuấy lời hứa của mình. Đôi khi ông gọi để thông báo tin mới và rôm rả vài câu chuyện phiếm mà tôi không hiểu gì mấy, nhưng dù thế nào tôi vẫn sẽ lắng nghe. Đôi khi tôi chọc cho ông cười và tôi cũng cười theo. Đôi khi ông gọi đúng vào lúc tôi chỉ muốn ở một mình. Đôi khi ông gọi và tôi thầm nghĩ rằng thật tốt khi nghe được giọng ông.
Và lần nào ông gọi, tôi cũng thấy lòng mình xao động. Tôi sẽ luôn luôn xao động vì cha mình.”
Tôi nhìn lại tất cả…
Tôi ngẫm lại trong suốt khoảng thời gian tôi học và đi làm xa nhà, các cuộc gọi luôn xuất phát từ mẹ tôi. Họa may những lần tôi gọi về có lẽ là những lần xin tiền hoặc nhờ mẹ tôi làm một việc gì đó. Tôi chưa bao giờ chủ động hỏi thăm bà ấy.
Tôi thấy mình thật tệ.
Bây giờ khi ở nhà làm việc, hầu hết thời gian của tôi là viết lách và đọc sách. Tôi cũng không giao tiếp nhiều với mẹ. Và các cuộc nói chuyện thường là do mẹ tôi mở lời trước.
Tôi chợt nhớ lại và nhận ra, mỗi lần tôi ở nhà, mẹ sẽ thường tự kể cho tôi chuyện hàng xóm, chuyện ở quê, chuyện đi làm, chuyện con gà, con lợn. Và tôi đã thường phớt lờ nó đi. Như kiểu mẹ thật nhiều chuyện.
Và tôi đã hiểu ra, bà ấy chỉ muốn được nói chuyện với tôi như những người bạn. Có thể cùng tôi bàn luận hoặc thủ thỉ điều gì đó.
Tôi đã biết tôi phải làm gì trong thời gian sắp tới. Tôi chỉ cần gợi chuyện thôi, còn người nói sẽ là mẹ. Có lẽ yêu thương chính là những điều nhỏ bé vậy thôi đó. Không phải bất kỳ điều gì to tát mà tôi thường tự tưởng tượng ra.
Cảm ơn Emilie đã giúp tôi nhận ra bài học đáng quý này. Bài học này sẽ cần được áp dũng từng ngày trong cuộc sống của tôi.
BỐ MẸ CHÚNG TA CHỈ CẦN ĐƯỢC NÓI CHUYỆN
Bài học số 2: Học cách chấp nhận nỗi đau và vượt qua nó
Emilie muốn có con ở độ tuổi gần 40. Mặc dù là một phụ nữ 27 tuổi nhưng tôi biết đó không phải là một mong ước dễ dàng thực hiện. Và sự thật đã trả lời điều tôi nghĩ là đúng. Cô ấy đã không thể có con dù đã thử rất nhiều biện pháp. Như một định mệnh rằng cô ấy sẽ không có đứa con cho riêng mình khi chính giây phút cô ấy biết mình khó khăn lắm đã mang thai rồi nhận kết quả sảy thai vài tuần sau đó.
Tôi biết cô ấy đã rất khó khăn để chấp nhận hiện thực đau buồn đó. Cũng giống như tôi đã rất khó khăn để chấp nhận mình bị “không có bố”.
Khi còn nhỏ, chắc từ hồi mẫu giáo, tôi đã không được chào đón với một vài bạn trong nhà trẻ. Khi đó tôi không hiểu lắm tại sao, chỉ cảm thấy vậy. Sau này khi tôi lên tiểu học rồi lên trung học, tôi đã hiểu được nguyên nhân tại sao các bạn không chào đón tôi chơi chung đến như vậy.
Tôi không có bố.
Tôi luôn cảm thấy đó là lý do mà chỗ ngồi của tôi luôn là bàn cuối, mặc dù tôi không phải là đứa trẻ cao lớn trong lớp. Tôi luôn cảm thấy đó là lý do mà tôi thường phải đi bộ một mình về nhà mỗi ngày tan học. Tôi luôn cảm thấy tôi sẽ ít bị bọn con trai bắt nạt hơn nếu tôi có bố.
Sự thật là câu chuyện không có bố ấy cứ mãi đeo bám tôi đến mãi năm cấp 2. Cho đến một ngày tôi phát hiện ra rằng, các bạn được dạy rằng không nên chơi với một đứa con không có bố như tôi.
Tại sao lại vậy? Tôi làm sao mà biết được câu trả lời ấy.
Thực ra, tôi không thật sự đau lòng vì việc các bạn có vẻ như là “kỳ thị” tôi vì tôi không có bố. Bố mẹ của họ cũng nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại và thương hại. Điều làm tôi thật sự đau lòng nhất chính là khoảnh khắc tôi nhận ra mình thật sự KHÔNG CÓ BỐ.
Có thể các bạn sẽ thấy hơi khó hiểu đôi chút phải không?
Vốn dĩ tôi luôn không thật sự đau lòng về những gì các bạn đã đối xử với tôi là bởi mặc dù như các bạn nói rằng tôi không có bố. Sự thật là khi đó họ đã dùng một từ “đắt nghĩa” hơn đó là CON HOANG.
Tôi được mẹ tôi nói rằng, bố tôi là người đàn ông đã có gia đình và với ông ấy, có lẽ mẹ con tôi chỉ là “sân sau” thôi. Nhưng vào cuối tuần ông ấy vẫn tới thăm tôi, cho tôi ăn kẹo và ôm tôi ngủ. Khi đó có lẽ tôi chỉ là đứa trẻ 5 6 tuổi mà thôi.
Bởi vì thế nên những gì tôi có thể thanh minh khi ai đó trêu chọc tôi rằng tôi không có bố đó là bố tôi chỉ không ở nhà với tôi, không sống chung với tôi nhưng tôi vẫn có một người bố. Nếu không có bố làm sao mà tôi sinh ra được cơ chứ.
Rồi đến một ngày, mẹ tôi đã đi bước nữa. Bà chung sống với một người đàn ông khác, không phải bố tôi, là dượng của tôi bây giờ. Tôi chợt thắc mắc: Vậy bố tôi sẽ ra sao?
Và từ đó kí ức về những lần bố tới thăm tôi dần mờ đi và biến mất hẳn. Sau này, tôi mới biết, bố muốn nhận lại tôi vì mạng tuổi của tôi rất hợp với mạng tuổi của bố, có thể giúp bố thăng tiến trong sự nghiệp. Và ông tới thăm tôi như là muốn lấy chút hên vây.
Tôi hiểu ra rằng: Thật sự tôi không có bố.
Tôi đã phải sống chung với sự thật đó. Tiếp nhận sự tổn thương từ sự thật đó. Tự ti với hoàn cảnh của một đứa trẻ không có bố. Cứ mãi như thế cho đến một ngày đứa trẻ quật cường trong tôi trỗi dậy. Nói với tôi rằng: Nếu mày không có bố bảo vệ, thì nhất định mày tự bảo vệ chính mình.
Tôi không thèm hèn nhát nữa. Tôi chú tâm vào học hành và cố gắng trở thành số 1. Thực ra tôi vẫn luôn xếp thứ 2 từ cấp 1 đến cấp 2. Nhưng bù lại, bạn bè không còn có gan bắt nạt tôi nữa.
Vì sao ư? Vì tôi đã có giá trị. Giá trị lợi dụng chẳng hạn.
Họ phải lựa chọn chơi với tôi. Đó là kết quả mà tôi thấy. Và rồi tôi thấy việc tôi không có bố cũng chẳng sao cả. Bởi vì tôi không cần ông bảo vệ nữa, tôi có thể tự mình làm việc đó. Tôi chẳng cần sự ban phát nhỏ giọt từ ông nữa.
Tôi không thể thay đổi sự thật rằng mình không có bố. Nhưng tôi có thể thay đổi hành động của mình sau khi tiếp nhận nỗi đau đó. Tôi không thể chối bỏ sự thật, nhưng tôi đã chọn đứng lên.
Cảm giác của tôi lúc này cũng giống như Emilie từng viết:
“Và chính khoảnh khắc không mong chờ này làm cho tôi thấy cuộc đời mình hạnh phúc hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi có thể mường tượng cuộc sống tương lai của mình. Một cuốc sống mà chúng tôi chia sẻ với nhau. Một cuộc sống tuyệt diệu.”
HỌC CÁCH CHẤP NHẬN NỖI ĐAU VÀ VƯỢT QUA NÓ
Bài học số 3: Cơ thể này thuộc về tôi, kể cả những vết sẹo
Bài học số ba tôi nhận được liên quan đến những vết sẹo trên cơ thể của tôi.
Tôi có rất nhiều vết sẹo trên người.
Một vết sẹo ở dưới cằm, một vết ở môi dưới. Đó là vết chó cắn hồi tôi học lớp ba. Rất đau và sợ hãi.
Một vết sẹo rất lớn ở phần cẳng chân bên phải. Vết sẹo do bỏng bô xe máy trong một đêm đi nhậu cùng đồng nghiệp hồi tháng 7 năm 2017. Nhắc lại mà còn nhờ cảm giác đau xé người mỗi lần thay thuốc và băng gạc.
Những vết sẹo xấu xí ngay dưới cánh tay. Đó là một sai lầm của tôi trong một lần làm đẹp. Vết sẹo xuất hiện sau hơn hai tuần nhiễm trùng do lần tiểu phẫu dưới nách. Tất nhiên với kỳ vọng sẽ có phần da dưới cánh tay trắng mịn như những hot girl trên mạng rồi. Chỉ là cái kết hơi bất ngờ thôi.
Tôi đã không thể, đúng hơn là không dám mặc bất cứ bộ đồ nào hở nách. Quả là một cái kết đắng lòng. Mỗi lần chạm vào nó, tôi đều nghĩ đến sai lầm ngu ngốc của bản thân.
Không giống như vết sẹo chó cắn hồi lớp ba hay vết sẹo bỏng bô xe 4 năm về trước, những vết sẹo này mỗi lần có ai hỏi tôi đều hào hứng kể về nó nhưng một kỷ niệm hết sức hài hước trong cuộc đời mình.
Chỉ riêng vết sẹo ở nách, tôi thậm chí chẳng dám nói với ai. Có lẽ chỉ có bạn trai cũ của tôi biết điều đó. Anh ấy là người thay băng gạc ướm máu giúp tôi mỗi lần đau đơn ấy. Tôi luôn phủ nhận mọi sự tồn tại của nó. Ghét bỏ nó như một điều đáng xấu hổ.
Nhưng Emilie đã thức tỉnh tôi:
“Khi tôi nhìn vào vết sẹo do phẫu thuật cắt bỏ nang vú của mình, một đường màu trắng mờ mờ trên ngực phải, nó làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Vết sẹo ấy không phải là một dấu hiệu của sự yếu đuối, nó chứng mình của việc tôi đã “đáp lại” cơ thể mình. Tôi cần vết sẹo này như một sự nhắc nhở rằng chính tôi mới là chủ nhân của cơ thể này.”
Khi đọc đến đoạn này, tôi tự đã hỏi sự hèn nhát ngớ ngẩn này từ đâu mà xuất hiện vậy. Tại sao tôi lại không thể đối xử với những vết sẹo dưới nách như đã đối xử với những vết sẹo khác. Cuối cùng, tôi đâu có thể phủ nhận sự tồn tại của nó đâu. Chẳng phải tôi cần chấp nhận nỗi đau và vượt qua nó sao? Tôi tự cười với chính mình.
Tôi nên nhìn những vết sẹo của mình như một cốt mốc trưởng thành. Rằng tôi đã từng phải chịu đau để bản thân trở nên sinh đẹp và hấp dẫn hơn. Rằng tôi đã nỗ lực làm cuộc sống của mình tốt hơn mỗi ngày như thế nào. Tôi nên trân trọng từng tự nỗ lực ấy. Dù đôi khi nó chưa mang tới kết quả như mong đợi. Nhưng tôi cần thừa nhận chính mình. Tôi không thể vì một điểm mực nhỏ trên tờ giấy mà bỏ cả một mặt giấy trắng đi được.
Đâu có gì cần mắc cỡ đâu. Cơ thể này là của tôi, ai có quyền phàn xét nó chứ? Tôi không cho phép họ làm như vậy. Tôi cần học yêu từng nhược điểm trên cơ thể của mình, bao gồm cả vết sẹo nào đó.
Cơ thể này thuộc về tôi, kể cả những vết sẹo
Bài học số 4: Cuộc sống này tốt đẹp bắt nguồn từ sự lựa chọn của chính bạn
Tôi rất đồng cảm với những gì Emilie đã trải qua trong thời ký “tuổi nổi loạn” của cô ấy. Cả tôi cũng có những hành động và suy nghĩ “nổi loạn” khá ngu ngốc.
Nhưng, cả tôi và cô ấy đều đã lựa chọn bắt đầu cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Bước sáng tuổi mười tám, tôi bắt đầu lựa chọn từ bỏ các loại thuốc kích thích.”
Chúc mừng cô, Emilie.
Khi còn nhỏ, tôi tin rằng nếu tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có tôi sẽ xinh đẹp, khí chất, học giỏi, nổi tiếng, thông thái, hiểu biết, giúp đỡ được nhiều người…
Thực tế đã chứng minh tôi đã sai.
Tôi của hiện tại vẫn có thể có những điều đó, vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ không bố, xuất thân ở một gia đình nghèo đói. Đã có bữa phải ăn ngô bung sống qua ngày với lời nói dối của mẹ đó là hôm nay mẹ con mình ăn đổi món nhé.
Tôi tự thấy mình thật xinh đẹp, ít nhất là tôi không hề tự ti về ngoại hình của mình. Tôi đã học từng rất nổi tiếng quanh xóm làng và dòng họ vì tôi học rất giỏi (thực ra là giỏi thôi, nhưng các bác hàng xóm hay khen vậy đó). Tôi không quá nổi tiếng nhưng đủ để không bị phớt lờ trong những doanh nghiệp tôi từng hợp tác và làm việc. Tôi hiểu biết, đủ để không bị bắt nạt và qua mặt, đủ để có thể kết giao và quen biết với những người có sức ảnh hưởng. Giúp đỡ được nhiều người, sự thật là chỉ cần bạn có lòng thì dù thế nào bạn sẽ vẫn giúp đỡ được người khác….
Bài học rút ra:
Thế đó, rõ ràng việc bạn sinh ra ở đâu không đủ kết luận bạn sẽ có cuộc sống như thế nào.
Kinh nghiệm của bản thân nói cho tôi biết, nó nằm ở lựa chọn của tôi.
Tôi đã chọn giảm bớt bia rượu
Tôi đã chọn học tiếng Anh mỗi ngày
Tôi đã chọn đầu tư cả chục triệu cho những khóa học nâng cao năng lực bản thân
Tôi đã chọn đọc sách
Tôi đã chọn ăn uống lành mạnh
Tôi đã chọn những người bạn để kết giao
Tôi đã chọn phương thức tiến hành công việc
Tôi đã chọn viết Blog
Tôi đã chọn trở thành một nhà Coach Life trong tương lai
Tôi đã chọn phải học thật giỏi
Tôi đã chọn chăm sóc da mỗi tối
Tôi đã chọn đi ngủ sớm
Tôi đã chọn thay đổi thái độ của bản thân với những vết sẹo
….
Và, tôi và Emilie cũng đã chọn nói cho bạn biết:
Cuộc sống này tốt đẹp bắt nguồn từ sự lựa chọn của chính bạn.
Tôi làm tất cả những điều này vì cuộc sống của tôi, chứ không vì bất kỳ chuẩn mực của đám đông nào đó.
“Giờ đây, tôi viết ra mọi việc để đòi lại công bằng cho một phần trong tôi – phần mà suốt một thời gian tôi đã cố phủ nhận và bác bỏ. Tôi viết để mở khóa sự im lặng mà tôi đã gìn giữ suốt nhiều năm. Tôi viết ra để ít nhất, cảm thấy mình được sống cuộc đời của chính mình. Tôi viết bởi đây có thể là điều mạnh mẽ nhất mà tôi làm được.”
Bài học số 5: Thất bại thật sự khi bạn không dám thử
Tôi có một danh sách những việc tôi muốn làm mà chưa làm được, hoặc chưa dám làm.
Có thể đâu đó trong số đó chính là tôi sợ gặp thất bại nên chưa dám thử. Tôi ghét cái cảm giác phải thừa nhận sự thất bại ấy.
Emilie đã nói với tôi rằng:
“Và tôi sẽ luôn luôn nhắc nhở họ, với tất cả sự chân thành, rằng thất bại thực sự là khi bạn không dám thử.”
Tôi đã không dám nói tôi sẽ nghỉ việc để làm việc tại nhà khi tôi thậm chí chưa tìm được nguồn thu nhập mới sau khi nghỉ việc. Tôi đã đắn đo rất nhiều giữa việc quay lại Sài Gòn tìm việc mới và chuyển hẳn ra ngoài Bắc để làm việc tại nhà.
Tôi sợ mình sẽ phải đầu hàng trước mục tiêu của bản thân. Như vậy thật đáng ngại.
Nhưng tôi đã ra quyết định, sau khi đọc lời cổ vũ của Emilie.
“Thực ra người ta không bẩm sinh mang nỗi sợ này, cũng không phải sinh ra đã cảm thấy bản thân mình không đủ tốt. Chủ yếu vì người ta được dạy như thế. Tôi hiểu điều này, bởi chính tôi cũng từng được dạy dỗ như thế.”
Tôi không thể chờ đợi những bài học khi tôi không hành động gì cả. Khi tôi không có bài học gì thì tôi không thể có được thành công. Vì vậy tôi cần chấp nhận những rủi ro. Tôi đã ra quyết định sẽ về ngoài Bắc và bắt đầu công việc tại nhà của mình.
Đó có thể là một quyết định ngớ ngẩn nào đó. Nhưng tôi cho phép mình được vấp ngã, tôi cũng cho phép mình được hi vọng. Tôi muốn được vấp ngã để có bài học cho mình. Tôi muốn được hi vọng để thức dậy mỗi sáng sớm sau tiếng chuông lúc 6 giờ 8 phút mỗi ngày.
Kinh nghiệm của tôi.
Tôi đã từng dám thử dù không nắm chắc phần thắng trong tay. Chẳng phải cách đây 3 năm tôi đã từng một mình vào Sài Gòn sinh sống và lập nghiệp hay sao?
Lúc đó tôi thậm chí còn chưa có việc làm, chưa biết mình sẽ ngủ ở đâu trong một tuần tới. Nhưng rồi cuối cùng trong một tuần đầu tiên tôi đã có công việc tạm coi là vừa ý với mình sao. Đó cũng là một trong những bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp đào tạo của tôi.
Rõ ràng tôi dám chấp nhận thất bại để đổi lấy một kết quả. Và thực tế tôi không những không thất bại mà tôi còn có thêm rất rất nhiều bài học đi kèm nữa.
Tôi vẫn luôn có một câu cửa miệng được rút ra từ công việc chạy dự án tỉnh khi còn làm việc ngoài Bắc, đó là: Không thành công cũng sẽ thành nhân. Tôi tin tưởng mọi trải nghiệm trong cuộc đời mình đều mang về một cái giá nào đó. Chỉ là bạn đang chấp nhận cái giá nào mà thôi.
THẤT BẠI THẬT SỰ KHI BẠN KHÔNG DÁM THỬ
Đánh giá chung về Những điều tôi tự dặn chính mình.
Điểm cộng của cuốn sách: Lối kể chuyện chân thực, lôi cuốn, gần gũi, dễ đọc.
Điểm trừ của cuốn sách: Ước gì cuốn sách có book mark.
Nhìn chung đây là một cuốn sách mang rất nhiều thông điệp tích cực về cuộc sống. Cuốn sách không chỉ mang đến những bài học hay mà còn là lời cổ vũ của tác giả đối với bạn đọc. Cuốn sách bao hàm nhiều thông điệp không chỉ trong giáo dục giới tính, bình đẳng giới, quan điểm sống, tình cảm gia đình mà còn những cảnh báo với những bậc cha mẹ.
Một cuốn sách nên có trong tủ sách của môt cô gái, một phụ huynh, một giáo viên hay một người viết lách như mình.
Đánh giá: 8,5/10
Cảm ơn AZ Việt Nam đã đồng hành cùng cuốn sách này.
Cảm ơn dịch giả Ngọc Huyền đã mang cuốn sách này đến với tôi.
Còn chờ gì mà không đặt ngay cuốn sách nhỏ xinh này về chứ.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Hôm nay chúng ta có gì?
Nhật ký 01: Bạn Hương đã khỏi ốm và quay trở lại guồng quay.
Sau 3 liều thuốc, bạn Hương đã chính thức khỏi hẳn với một tinh thần sảng khoái và một cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Mặc dù sáng nay chưa thể quay lại với tiếng chuông 6 giờ 8 phút nhưng đã có thể thức dậy lúc 6 giờ 56 phút. Đã sớm hơn ngày hôm qua hơn 30 phút rồi. Phải khen bản thân một chút cho có tinh thần mời được. Làm tốt lắm cô gái.
Sáng thức dậy với những bài tiếng anh và cả kế hoạch không ngừng nghỉ của bản thân. Ngày hôm nay sẽ khá vất vả đó. Do việc dồn từ hai ngày bị ôm nên có thể ngày hôm nay sẽ hơi căng não một chút.
Học tiếng Anh
Đọc sách trên OnMic
Lên bài review sách (Cuốn Những điều tôi tự dặn chính mình).
Học Blog cùng thầy Thành với học phần cuối cùng: Đánh giá hiệu quả Blog.
Với lịch trình hôm nay, có vẻ như bản thân không có thời gian để lười biếng. Cố lên!
Nhật ký 02: Một cuốn sách động lòng người đã hoàn thành.
Cả chiều và tối qua, mình đã đắm chìm trong những dòng chữ trên sách.
Cuốn sách: Những điều tôi tự dặn chính mình – Tác giả: Emilie Pine (Ngọc Huyền dịch).
Một dạng vận động nhẹ nhàng nhưng mang nhiều hữu ích cho một thanh niên đang bị ốm. Đây là lần đầu mình có thể đọc một cuốn sách cuốn đến như vậy.
Không có những lời cổ động nhe self-help, không có những công thức như sách chuyên ngành, không có những tranh cãi như những đoạn nghị luận, chỉ có duy nhất lời tự truyện của tác giả.
Mình đã “lôi” ra được hai chữ DŨNG CẢM sau khi đọc xong 220 trang sách. Điều này làm mình rất bất ngờ. Đọc xong mình đã khoe với những người bạn của mình, những người mà mình nghĩ đâu đó họ sẽ cần những hàng chữ ấy.
Mình tự hứa với bản thân nhất định sẽ viết một bài review thật tâm huyết cho cuốn sách này.
Nhờ học tiếng Anh nên mới biết hôm nay ngày bao nhiêu luôn đó. Bởi mỗi ngày mình thức dậy mình đều tự đếm và ghi vào cuốn sổ tự học của mình, hôm nay là ngày bao nhiêu mình học tiếng Anh và là ngày tháng năm nào.
Là ngày thứ 19 bạn ạ. Người ta nói 21 ngày liên tiếp sẽ hình thành một thói quen. Và mình tin mình đã làm tốt.
Những ngày đầu tiên mình thật cũng khá miễn cưỡng với chính mục tiêu học tiếng Anh mỗi ngày của bản thân. Có hôm mình gắng gượng lắm mới có thể hoàn thành được 1 bài dịch và 1 bài luyện nói. Tất nhiên là cũng có hôm mình len lén hoàn thành một cách khá sơ sài việc học tiếng Anh của mình. Và cũng giả vờ tích bảng checklist mục tiêu ngày đó là hoàn thành một cách tội lỗi.
Nghĩ thật giống một đứa trẻ gian lận phải không? Tự thấy mình có đôi chút giống cái cách mà Haruki Marukami hé lộ về những ngày ông ấy gian lận ở những buổi sáng cơ thể đau nhức. Đề rồi tự nói với bản thân rằng, ít ra thứ ông ấy làm vẫn là chạy bộ chứ không phải đi bộ.
Nhưng mình cũng không hề phủ nhận rằng, cho dù ban đầu bạn miễn cưỡng tới đâu thì khi làm dần, làm nhiều, làm đều, làm đủ sẽ mang đến cho bản thân một hiệu ứng Domino. Và khởi đầu đầu tiên đó là mình không còn ghét bộ môn tiếng Anh này nữa.
Mình bắt đầu được những tiến bộ nhỏ nhặn kia tiếp thêm lửa. Mình nhìn thầy bản thân đã mỉm cười với những đoạn hội thoại tiếng Anh. Mình nhìn thấy bản thân đã phát âm tốt hơn với phần ghi âm bản dịch.
Chưa phải thành công to lớn, nhưng là sự tiến bộ vững bền.
Chúc các bạn một ngày tốt lành!
——————-
Lời ngỏ ý từ bạn Hương!
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Vậy hôm nay ta có gì?
Nhật ký 01: Hôm nay mình đã thức dậy lúc 7 giờ 30 phút
Bình minh sáng nay không phải lúc chuông reo lúc 6 giờ 8 phút giống mọi ngày. Điều gì đã xảy ra dẫn tới bình minh chậm trễ này?
Ốm!
Từ chiều hôm qua, cơ thể bắt đầu phản ứng với thời tiết lạnh lạnh của miền Bắc. Có vẻ như là mình cần mặc quần áo ấm hơn là bộ đồ ngủ ngắn tay ngắn chân hằng ngày. Cái cổ họng bằng đầu đình công với nhưng lân ho khan dữ dội. Chiếc mũi thì khỏi cần phải nói. Nó liên túc khụt khịt như muốn nói, tôi chịu hết nổi rồi đó.
Uống thuốc!
Giải pháp nhanh chóng không kèm theo sự ngoan cố chủ quan. Nếu cứ như trước đây, mình sẽ sống chung với nhưng triệu chứng trên ít nhất 2-3 ngày. Nhưng giờ có lẽ cơ thể cũng như khối óc đã lý trí hơn rất nhiều rồi. Nó thúc giục mình cần làm gì đó. Ví như mặc ấm hơn, uống thuốc và ăn hoa quả nhiều hơn.
Đừng chỉ cậy tuổi trẻ có sức khỏe mà ngông nghênh. Chẳng thà uống thuốc mệt mỏi vài tiếng nhưng giải quyết triệt để vấn đề còn hơn là dặt dẹo phó mặc cho cái gọi là sức đề kháng đã “cũ và mất ổn định” của cơ thể.
Nghỉ ngơi!
Combo ốm – uống thuốc – nghỉ ngơi, luôn đi kèm với nhau mỗi khi cơ thể đánh tiếng cho mình mỗi độ mùa lạnh sang.
8 giờ tối hôm qua, sau khi soạn xong một bài học trong 21 bài học trong khóa Excel, mình gần như không thể gắng gượng được nữa.
Quyết định sẽ uống thuốc và đi ngủ.
Nắm trong tay hơn 10 viên thuốc đủ màu xanh, trắng, với 4 ly nước và một quả chuối, cuối cùng cũng uống xong những viên thuốc xộc mùi kháng sinh. Chỉ chưa đến 15 phút sau, thuốc đã ngấm và phát huy tác dụng. Biểu hiện đầu tiên chính là nhắm mặt và nằm xuống giường. Chẳng bao lâu đã đi sâu vào giấc ngủ cho đến 6 giờ 8 phút sáng hôm nay.
Nhưng cơ thể nói cho mình biết rằng, hãy dậy trễ hơn một chút sẽ giúp cơ thể tốt hơn rất nhiều.Nghĩ đến hôm nay sẽ viết sao trong nhật ký khi mình không thức dậy lúc 6 giờ 8 phút như lời cam kết mỗi ngày. Chương trình “Đọc thay bạn” trên OnMic lúc 7 giờ sáng hằng ngày thì sao.
Chưa đến 2 phút sau mình quyết định ngủ tiếp.
Chẳng sao cả, mình vẫn sẽ nói về một ngày thức dậy lúc 7 giờ 30 như lúc này đây. Chỉ cần mình khỏe mạnh, điều đó quan trọng hơn.
Nhật ký 02: Xuất bản bài review cuốn sách “Chị Chị Em Em”
Vốn chỉ viết đơn giản về các trích đoạn mình thấy hay trong Chị Chị Em Em thôi. Nhưng cuối cùng cũng không ngăn bản thân viết vài dòng cảm nhận ngắn.
Thật sự có rất nhiều cuốn sách mình không biết nên review sao cho người khác nghe. Chỉ là lúc mình đọc mình cảm thấy sao mà hay đến vậy, sao mà truyền cảm hứng đến thế. Một số cuốn sách còn mang đến cho mình sự thanh thản.
Mình vốn không giỏi bình luận tác phẩm của người khác và mình cũng hi vọng mình giỏi việc này. Bởi chỉ là mình muốn mọi sự yêu thích với mình đều không cần lý do.
Nhật ký 03: Những mục tiêu dang dở cần được hoàn thành.
Mỗi một ngày chỉ cần nên có khoảng 3-5 mục tiêu thôi nhé. Đừng qua tham lam.
100 trang sách
Học tiếng Anh
Soạn bài giảng Excel cơ bản – buổi 1.
Chúc chúng ta một ngày tuyệt đẹp.
—————-
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Tác giả Ngải Minh Nhã – CEO của Studio Văn hóa và sáng tạo Ngải Minh Nhã. Cây bút nổi tiếng chuyên viết về phái nữ và những mẩu chuyện tâm tình về cuộc sống.
Ngải Minh Nhã quan tâm đến phong cách, thái độ sống của nữ giới. Cô mong mỏi dùng lời ăn để giúp họ giải tỏa phiền não, buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực, giúp đỡ hàng vạn cô gái nói ra được tiếng lòng mình.
“Chị chị em em” là một tác phẩm như thế!
Tại sao “Chị chị em em” có trong bộ sách của mình?
Cách đây không lâu, mình được một người bạn tặng cuốn “Xinh đẹp và táo tạo” của Ngải Minh Nhã. Đó là một cuốn sách rất hay mà như tác giả từng viết:
“Cuốn sách này xin dành tặng cho những người phụ nữ trong tim cấp giữ một con thú nhỏ hoang dã. Đừng sợ mình trở nên khác biệt, bất kể thế giới có biến đổi ra sao, chỉ cần vững tin với chính mình.”
Và cũng hết sức tự nhiên, mình tìm đến với “Chị chị em em” thông qua việc tìm hiểu về tác giả Ngải Minh Nhã.
Thật ra, đây cũng là món quà mà bạn Lan Hương tặng mình nhân sinh nhật ngày 05/10 vừa qua. Cảm ơn bạn Lan Hương nhiều nhé.
“Chị chị em em” sẽ dành cho ai?
Cuốn sách này dành cho ai ư? Mình tin cuốn sách này sẽ dành cho ai sau đọc đoạn trích dưới đây và cảm thán: Viết hay lắm!
“Cuộc sống vốn chẳng có quy tắc, nếu như nhất định phải có quy tắc duy nhất chính là, bạn có quyền sử dụng bất cứ cách thức nào mà bạn cảm thấy tốt để hoàn thiện con người tốt nhất của mình. Cô đơn và đau khổ là hai môn học bắt buộc, mờ mịt và nóng nảy là bài kiểm tra, sau này bình thản sẽ là phương thức, như vậy thì mới thể hiện được rõ ràng bản lĩnh của mình.
Sương mù trước mặt ta tan đi và ta thấy bụi gai trên đường, ta nói với chính mình, cứ giẩm lên nó mà tiến về bước, đó sẽ là con đường của ta.”
27 trích đoạn từ “Chị chị em em”, mình nhắc bản thân cần phải nhớ.
Lẽ ra mình sẽ review lại cuốn sách theo kiểu 10 bài học mình nhận được từ“Chị chị em em”. Nhưng cuối cùng mình đã không làm điều đó, thay vào đó mình sẽ trích dẫn ra 27 trích đoạn, mình nhắc bản thân cần phải nhớ. Bởi mình tin, trải nghiệm đáng quý sau khi đắm chìm trong hàng chữ và từng mảnh chuyện của nhân vật xứng đáng được giữ lại cho người cầm trên tay cuốn sách và đọc nó.
Và, 27 trích đoạn, mình nhắc bản thân cần phải nhớ.
Hãy làm một tấm gương tốt trong hôn nhân, đừng nên tư bỏ dễ dàng. Phải thể hiện được rằng trên thế giới này còn tồn tại tình cảm, đừng dạy hư cho thế hệ trẻ sau này. Đừng để chúng nói rằng chúng không tin vào tình yêu, chúng khinh thường hôn nhân.
Chỉ vì là phái nữ mà trước giờ phải vất vả. Xinh đẹp là một kiểu mỹ đức, eo thon là vũ khí ám sát. Nếu cả hai đều không có, vậy thì đánh phải tu luyện nội tâm sao cho đạt được thành tựu gọi là “khí chất” thôi.
Yêu là phải có tự tôn, phải độc lập, như thế mới dũng cảm yêu hết mình được.
Chúng ta đều phải cố gắng kiếm tiền, sống và làm việc thật tốt, để không phải bất lực đến độ chọn người mình không yêu vì tiền.
Dám chia tay mới dám yêu tiếp.
Giày nên là vũ khí mà phụ nữ chuẩn bị khi trốn chạy, bởi vì dẫu gió táp mưa sa thì nó vẫn hiên ngang đội trời đạp đất.
Tiến lên phía trước là hướng phát triển bình thương, không đi được lằ do mình nhu nhược yếu đuối, phải tự xem xét lại, chẳng qua chỉ như thế mà thôi.
Phất tay chào tạm biệt quá khứ như thế, bắt đầu cuộc sống thảnh thơi là cách tôi tự cổ vũ chính mình.
Không chỉ một năm, tương lai ba năm tới thì sao? Năm năm, mười năm tới nữa. Bạn muốn dùng sự thông minh của mình như thế nào đây? Bạn có muốn sống hạnh phúc không? Đối với bạn mà nói, như thế nào mới được gọi là hạnh phúc?
Phụ nữ mạnh mẽ: phấn đấu quên mình chính là hạnh phúc.
Trên thế giới này, có vài người phụ nữ có thể yêu thương nhau dài lâu là bởi họ tôn trọng lẫn nhau, không đố kỵ mà chúc phúc cho nhau.
Thực ra, có thể bị thương tổn cũng là một niềm hạnh phúc.
Dù thế nào đi chăng nữa, kiếm cớ độc thân để sa đọa luôn là chuyện không đáng được tha thứ, càng không có người yêu càng phải yêu lấy chính mình.
Độc thân mà sống thoải mái còn hơn phải phí hoài thanh xuân trong gian bếp chật hẹp như những người phụ nữ khác.
Đối với phụ nữ, sự dũng cảm chẳng qua chỉ là bỏ qua những trào lưu và lựa chọn loại mỹ phẩm dưỡng da, son môi, quần áo và cả người mình yêu phù hợp với mình.
Nấu ăn là bước đầu t iên để khiến cuộc sống của bạn không trở nên cẩu thả.
Không có người phụ nữ cừ khôi thiên bẩm nào cả, khí chất của phụ nữ đều do bức ép mà ra.
Tiêu chí đầu tiên của trưởng thành là học được cách giảm bớt mộng mơ song vẫn giữ lại được hy vọng, đối xử với hiện tại nhưng vẫn mong chờ vào tương lai. Tương lai tốt đẹp sẽ đến, bởi vì cô đã dùng từng ngày hôm nay hoàn mỹ để tích lũy.
Cô tự nhủ với bản thân, phòng ở sạch sẽ rồi, thiên sứ khắc tự đến.
Bởi vì không ai chỉ dẫn nên chỉ có thể tự mình thực hiện, không ngừng thất vọng rồi lại hy vọng, không ngừng sai lầm rồi lại nghiêm túc sửa sai. Sau rồi mới phát hiện ra, tất cả những điều đó đều là trí tuệ và kinh nghiệm.
Chỉ có tin, mới có thể thực hiện được.
Đằng sau những hoàn hảo kín kẽ, không mang thiệt hơn là một trái tim rộng lượng ung dung, một cái tôi nghiêm túc ngay thẳng.
Trong cuộc sống, tât cả những thứ ấy đang xen lẫn nhau, phải bỏ qua vài thứ mới có thể chú trọng những thứ khác, phải buông bỏ thứ này mới có thể đạt được thứ kia. Mỗi một thời kỳ, tỏng tâm lại khác nhau, thứ cần buông bỏ cũng khác nhau.
Cái bạn cần là sự cân bằng. Cân bằng, mới có thể dài lâu.
Ở độ tuổi này, trạng thái mà tô muốn là không cố ý tỏ vẻ thanh nhã nhưng lại vừa vay chạm ngưỡng thanh nhã.
Các cô gái, hãy nhớ kỹ, dù cho sau lưng có chỗ dựa lớn đến đâu, cũng phải tự mình đi hết con đường này, sẽ chẳng có ai cõng bạn đi tới tận cùng được cả.
Đàn ông thành công trong công việc sẽ chẳng bao giờ lấy một người phụ nữ cho rằng tiền là thứ có thể giải quyết tất cả mọi việc trên đời.
—————–
Cảm ơn bạn thân đã chăm chỉ đọc sách, để nhận được lời cổ vũ, lời nhắn gửi từ thế giới.
Câu nói làm mình tâm đắc nhất trong 27 câu trên đó là:
CHỈ CÓ TIN, MỚI CÓ THỂ THỰC HIỆN ĐƯỢC
Đúng! Nếu chẳng có cho mình bất ký tia le lói niềm tin nào, vậy bạn có gan thực hiện việc gì đó không? Cái niềm tin ấy truyền cho bạn dũng cảm, truyền cho bạn hi vọng để mong đợi thành quả sau khi thực hiện. Chỉ có tin, mới có thể thực hiện được.
Nếu bạn đang tìm kiếm một cẩm nang sống chất dành cho hội chị em bạn dì, thì “Chị chị em em”là một cẩm nang như thế.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày.
Nhật ký 01: Hóa ra BBQ là viết tắt của Barbecue.
Tính đến sáng nay cũng là ngày thứ 17 liên tiếp mình học tiếng Anh. Chúc mừng hành trình chăm chỉ và kiên trì của bản thân.
So với nhiều người thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng với chính bản thân là điều đáng nên biểu dương. Vậy sao ta không tự khen ngợi bản thân mình vài câu để tiếp thêm động lực cho chính mình.
Cảm ơn bản thân thật nhiều.
Trong bài dịch hôm nay có một từ phát âm nó cứ bị quen quen làm sao. Đặt vào ngữ cảnh càng làm mình tin đó là một từ không mấy xa lại. Khi đưa lên dịch mới thấy, ôi chao hóa ra là nó ư.
Barbecue: tiệc nướng/ thịt nướng.
Thử phát âm đi, có phải bạn nhớ đến từ BBQ không?
Ha ha, chính là nó đấy. Vậy mà từ trước tới nay mình nghĩ đâu nó là thuật ngữ nào đó đặc biệt cần viết hoa. Hóa ra nó là từ viết tắt của Barbecue. Chỉ đơn giản vậy thôi mà hôm nay mới biết. Ngoài ra từ Barbequecũng có nghĩa tương tự nữa đó.
Với mình đây là một phát hiện khá thú vị. Có lẽ mình sẽ không thể quên được 2 từ Barbecue và từ barbeque này đâu.
Nhật ký 02: Khóa học Excel cơ bản sẽ ra mắt trong 14 ngày tới.
Tối qua, tại bàn làm việc sơn trắng, trên cuốn sổ tay A5 gáy lò xo xinh xẻo đã ra đời khung chương trình Khóa học Excel cơ bản cho người bắt đầu.
Dự kiến chương trình sẽ diễn ra trong 6 tiếng, tương đương với 6 buổi gồm 21 bài học nhỏ. Tức là trung bình mỗi buổi học viên sẽ được học trong 1 tiếng bao gồm cả phần giảng dạy và phần thực hành của học viên.
Mình sẽ cần làm chương trình một cách chi tiết, đầy đủ để giúp có những người ngơ ngác với Excel cũng có thể dễ dàng tiếp thu bài học được.
Mình vẫn đang nỗ lực soạn giáo trình đào tạo thật chi tiết, để có thể ra mặt chương trình đúng với thời gian dự kiến và đảm bảo chất lượng ưu việt đến các bạn học viên.
Cùng chào đón chương trình tại chuyên mụcKhóa họcnhé.
Mặc dù vậy, buổi sáng dậy sớm thì vẫn được đón nắng ấm buổi sớm mai. Chỉ là bây giờ, ngay lúc này trời đã chuyển mây rồi đây. Chắc khoảng 1-2 tiếng nữa thì mưa sẽ xối xuống rồi. Mặc dù vậy, thích thì cứ mưa thôi.
Sáng nay, mình cũng kịp đọc sách, giặt đồ, ăn sáng, dọn nhà, học tiếng Anh và giờ là ngồi viết nhật ký rồi.
Tiếng mưa cũng rất hợp cho việc tập trung làm việc đó. Cũng không tệ đâu.
Chúc một ngày mưa nhưng vẫn đẹp trời nhé!
Nhật ký 04: Kế hoạch hôm nay có gì?
Học tiếng Anh
Đọc sách
Review cuốn Chị chị em em – Ngải Minh Nhã. Cùng đón đọc tại đây nhé.
Tiếp tục giáo án Excel cơ bản cho người mới bắt đầu nhé.
Chúc ngày làm việc hiệu quả!
—————-
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Nhật ký giúp mình ghi lại từng bước trưởng thành của bản thân. Nhật ký cũng là nơi mình tự an ủi và cổ vũ bản thân sống tốt hơn mỗi ngày. Xem hôm nay chúng ta có gì nhé.
Nhật ký 01: Mình đã không còn chán ghét những cơn mưa.
Mình đã được trở về nhà gần 4 tháng chôn chân tại Hà Nội.
Hoàn thành các thủ tục về nhà gồm: xét nghiệm, tiêm 2 mũi, sắp xếp đồ đặc, mua một vài đồ dùng cá nhân, đặt một chiếc taxi và lên đường.
Ngày về nhà là một ngày mưa tầm tã.
Mưa muốn bồn chồn cả tim gan. Mưa tí tách từ khi xe đến đón ở Hà Nội cho đến vào trong ngõ nhỏ của nhà mình.
Hồi còn nhỏ, khi còn ngày ngày đi học trên quả xe mini màu xanh riêng, mỗi ngày mưa đi học là một ngày nhăn nhó. Nhăn từ quần áo, sách vở đến tâm trạng người thiếu nữ năm ấy.
Giờ lớn hơn chút, đã bắt đầu nhìn những cơn mưa bằng góc nhìn khác. Tích cực hơn, vui vẻ hơn. Đã không còn câu nói cửa miệng: “Mình ghét mưa” thường thốt ra nữa. Thay vào đó, đã biết nhìn những cơn mưa như một lần gột rửa.
Mình đã nhìn mưa ở một góc nhìn khác.
Mỗi lần mưa, mình thường nghĩ, cuối cùng thì cây lá, đường xá, không khí đã được làm sạch một lần rồi. Không còn lời than trách lúc chạy xe ngoài đường nữa. Mà chỉ là những kỉ niệm vui vẻ lần lượt ùa về, đạp vội chiếc xe đạp những ngày hè năm nào, những lần kéo nhau ra tắm mưa vui vẻ, hay một ngày nào đó trong cơn mưa mình vội vã chia tay mối tình đầu. Không còn nhăn nhó mặt mày như khi xưa nữa. Thay vào đó là sự đợi chờ sau mỗi cơn mưa. Đợi chờ những tán lá cây đu đưa trong gió, đợi chờ mùi mát mẻ, sảng khoái được kéo ra khỏi khói bụi thị thành. Và hơn hết, là một cớ hay ho để đắp chăn cày bộ phim yêu thích, lười biếng nằm nhoài trên giường ngủ.
Mỗi lần mưa xuống, gột đi oi bức, gột đi khói bụi. Mỗi lần mưa xuống, như trả lại màu xanh đơn thuần của cỏ cây hoa lá. Mỗi lần mưa xuống, là lúc mà người ta chờ mong nhìn thấy cầu vồng. Mỗi lần ngồi nhìn mưa, chắc hẳn bạn từng đã vạch trong đầu, mình sẽ làm gì khi mưa tạnh.
Khoảnh khắc lặng nhìn những cơn mưa cũng giống như một lần nhìn lại bản thân mình.
Nhìn xem lúc này chúng ta nên làm gì? Cảm thán nói sao mà mình dự đoán đúng thế? Tự nghĩ xem mình từng trải qua những khoảnh khắc nào ở trong nhưng cơn mưa? Và cũng đâu đó có lần sẽ hỏi, nếu trời tạnh mưa mình có nên lao ra đường hay không? Liệu hôm nay có được ngắm nhìn 7 sắc cầu vồng hay không?
Nhìn lại bản thân xem ta đang ở đâu, ta là ai, ta muốn gì, ta mong ước điều gì, ta sẽ hành động như thế nào.
Hóa ra câu nói năm xưa mà một người chị từng nói với mình: “Khi nào em hết ghét những cơn mưa, khi đó là lúc em đã trưởng thành” là một lời khẳng định thật đúng.
Nhật ký 02: Good morning với một ngày nắng đẹp.
Xem dự báo thời tiết thì hôm nay sẽ nắng và vài ngày nữa sẽ tiếp tục mưa.
Cảm tạ trời đất vì dùng thế nào mình cũng rất màu vàng của nắng ấm. Đón bình mình với những tia nắng ấm bao giờ cũng làm người ta hưng phấn hơn rất nhiều.
Mình bắt đầu lên kế hoạch trong đầu với việc bố trí là không gian sống tại nhà. Trước đây mình không thường có mặt ở nhà, nên mình cũng tạm bợ trong suy nghĩ. Chưa bao giờ nghĩ cái này với cái kia không nên ở chỗ đó. Chỗ này nên đặt thêm một lọ hoa thì sẽ xinh đẹp hơn.
Thế nhưng, bỗng mình muốn tự tay chăm chút từng góc nhỏ trong nhà. Phải chăng trước đây mình không coi đây là chốn để trở về, nên mình chưa từng thật sự nghiêm túc chăm chút cho nó. Giờ đây khi mình có suy nghĩ sẽ ở nhà làm việc, mình mới nghiêm túc nhìn lại thái độ của bản thân về ngôi nhà này.
Có phải đây là một tín hiệu rất đáng khích lệ không nhỉ?
Ngay ngày hôm qua mình đã có một bàn học riêng và chiếc đèn siêu xinh để học tập và làm việc. Cảm hứng dâng cao lên một bậc. Bình yên đổ về trong tâm thức.
Mình tự nghiệm ra rằng: Bình yên là tự mình tạo ra chứ không phải đi kiếm tìm.
Nhật ký 03: Từ hôm này màu xanh lá sẽ phủ đầy cuộc sống.
Nếu bạn theo dõi Blog mình từ lâu, bạn sẽ luôn bắt gặp các bức ảnh phủ đầy xanh lá. Mình rất thích màu sắc này. Nó làm mình cảm thấy dễ chịu, vui vẻ và có sức sống.
Và ở nhà mình, thì bốn bề đều xanh lá cả.
Có một vườn chuối xanh mượt trước cửa nhà. Một vườn đủ đủ và các loại cây gia vị bên hông. Có đôi ba cây ăn quả như quất hồng bì, nhãn lồng, bưởi, ổi cứ như ra quả quanh năm vậy. Chưa kể màu xanh rêu phủ trên hàng rào bằng gạch chạy quanh vườn.
Tất cả cứ quyện chung mang một màu xanh đầy sức sống. Mình luôn thấy màu xanh này dù mưa hay nắng đề rất thích hơn để ngắm nhìn.
Và mình sẽ nghiên cứu thêm sẽ đặt vài chậu hoa 10 giờ ở đâu để cảnh sắc thêm sinh động hơn nữa. Vườn rau cũng sẽ cần khởi công sớm trong một tuần nữa. Đó thật sự là một cảnh sắc diệu kỳ.
Nhật ký 04: Cả vũ trụ đang ủng hộ mình
Gần đây, mình cảm thấy như được những tín hiệu cho thấy những quyết định của mình là đúng đắn.
Một trong ba thói quen đó là thói quen ghi lại những chuyện đã xảy ra mỗi ngày.
Trong video đề cập tới đây như là một hành động nói chuyện với chính mình. Và điều đó sẽ giúp bạn an ủi và tạo động lực cho chính mình. Nó chính là hành động viết nhật ký của mình mỗi ngày nè.
Bản thân mình cũng đang học tiếng anh theo hướng này:
Tạo thói quen học tiếng Anh mỗi ngày (đang thực hiện)
Luyện nghe và nói các đoạn hội thoại ngắn (đang thực hiện)
Luyện dịch hội thoại để tăng lượng tự vựng (đang thực hiện)
Chuyển qua dịch chuyện ngắn bằng tiếng Anh (tháng 11/2021)
Đọc sách bằng tiếng Anh (tháng 12/ 2021)
Học ở trung tâm (từ tháng 1/2022)
Có bạn nào muốn học chung lộ trình với mình không? Nếu bạn cũng là người mất gốc và từng ghét tiếng Anh thì có thể tham khảo kế hoạch học tập của mình nhé. Chúng ta sẽ cùng cổ vũ cho nhau.
—————-
Mình đặt mục tiêu trong tháng 10 sẽ thực hiện review 2 cuốn sách.
Mình rất lười review, thậm chí nhiều cuốn mình chỉ nhớ được nó hay và cũng không thể diễn ta cho người khác nó hay ở chỗ nào.
Rồi rất tình cờ, video hướng dẫn đọc sách hiệu quả của chị Chi Nguyễn hiện lên youtube của mình rất đúng thời điểm.
Bạn có thể click chuột vào đây để xem video này nhé.
Mình cảm thấy như có một sự sắp đặt nào đó của định mệnh, giúp mình gặp những video nào rất đúng lúc. Giúp mình có thêm một giải pháp, giúp mình có thêm một lời động viên. Mình tin mọi sự xuất hiện trên đời đều có nguyên do của nó cả.
Mình chúc bạn cũng gặp may mắn giống như mình.
Nhật ký 05: Checklist hôm nay có gì?
Một tiếng học tiếng Anh: hai đoạn hội thoại được dịch và một bài luyện nghe nói.
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.
Nhật ký hằng ngày, cùng tạo thói quen viết nhật ký nhé. Đây là cách rất hay để ghi lại từng bước trưởng thành của chính mình đó. Nhật ký hôm nay có gì?
Nhật ký 01: Bạn đã xem phim “The matrix” chưa?
Mình khá bất ngờ với nội dung của nó.
Thật sự nó rất trìu tượng. Mình cảm thấy nếu như mình chỉ bỏ lỡ một câu thoại thôi cũng không thể theo kịp nội dung của nó rồi.
Mình vẫn còn nhớ, khi mình còn bé xíu mình đã được xem một đoạn nào của The Matrix phần 1. Lúc đó, có lẽ mình chỉ khoảng 5 – 6 tuổi thôi. Mặc dù khi đó xem cũng không hiểu gì, nhưng mà cảnh phim thật sự quá ám ảnh. Ảm ảnh đến nỗi giờ mình vẫn còn nhớ được tên phim đó và đi tìm xem lại.
Nội dung phim vượt xa thời đại.
Rõ ràng công nghệ AI vẫn còn quá mới mẻ, thậm chí là xa lạ với khoảng thời gian 20 năm về trước.
Bộ phim là một cuộc chiến giữa con người và công nghệ AI. Và cảnh báo chúng ta một tương lai đáng sợ. Một tương lai, nơi mà con người gần như bị công nghệ nuốt chửng. Chúng biến những con người bằng da bằng thịt thành những cỗ máy nhân tạo, những con vật để điều khiển.
Điều mà 20 năm sau chính xác chúng ta đang đối mặt. Có những bàn tay, đôi mắt gắn liền với chiếc điện thoại. Có những khối óc, cảm xúc đang bị điều khiển với thông tin mà chúng nhả ra.
Mình thật sự kính nể biên kịch và đạo diễn với trí tưởng tượng siêu việt đến như vậy. Có lẽ 20 năm sau khi bộ phim phát hành, cụm từ “tưởng tượng” đã trở thành “tiên đoán” mất rồi.
Tuy rằng, thực tế thật không khắc nghiệt đến vậy nhưng đâu đó thấp thoáng thực trạng của con người chúng ta hiện nay.
Mình nghĩ mình sẽ xem nốt phần 3 và 4 vào cuối tuần này. Có bạn nào muốn cày chung với mình không? Nhớ là phải xem phần 1 và 2 trước đi nhé.
Sáng nay, mưa lạnh thật sự. Mình sợ mưa mùa này ghê, vừa lạnh vừa lười. Ước gì có thể sống ở ngoài Bắc mà thời tiết Sài Gòn hem.
Sài Gòn cũng mưa nhưng ít nhất thì cũng không lạnh. Eo ôi cứ nghĩ đến lạnh của miền Bắc là lại hốt hoảng luôn đây.
Hi vọng trưa nay về tới nhà sẽ hết mưa rồi, chứ mình thật không muốn đặt chân xuống nhà mà trời vẫn còn mưa đâu. Bẩn lắm. huhu!
Nhưng dù sao thì, xem dự báo thời tiết ngày mai sẽ nắng. Thấy ấm áp hơn nhiều rồi.
Cùng xem xem, mình sẽ quyết tâm chăm chỉ trong mùa lạnh này như thế nào các bạn nhé.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành!
Nhật ký 03: Kế hoạch hôm nay có gì?
Hoàn thành việc học tiếng Anh : 2 bài dịch & 1 bài luyện nói.
Viết nhật ký sáng sớm.
Dành 30 phút đọc sách trên OnMic.
Sắp xếp không gian làm việc mới.
Về nhà. Về nhà. Về nhà.
Hôm nay khá nhẹ nhàng, chỉ cần sắp xếp lại một chút ở không gian làm việc mới ở quê là ok rồi.
———————
Mình luôn mong muốn lan tỏa thói quen viết nhật ký này đến mọi người, nếu bạn thấy muốn lan tỏa điều này cũng mình hãy Share bài viết này bằng cách ấn vào biểu tượng Facebook ở cuối bài viết này nhé.