Hello, I’m here!
Ngày số 3 trong chuỗi #14dayschallenge 14 ngày viết gì đó.
Mình là một thanh niên rất hay xem phim cũ, và mình hay xem đi xem lại rất nhiều bộ phim. Hôm nay mình sẽ chia sẻ về một bộ phim mà lần nào xem mình cũng có chung một cảm xúc đó là “rất đáng nể”. Mình tin bộ phim này với thế hệ 8x và 9x thì không ai là không biết, nó có thể đã gắn liên với tuổi thơ của rất rất nhiều người.
Bộ phim “Hoàn Châu Cách Cách” phần I và phần II (riêng phần III mình xin phép không bình luận vì nó không được nằm trong ký ức đáng nhớ của mình).
Mình tỉnh ngộ 2 điều sau khi xem bộ phim này, đó là:
1. Môi trường sống quyết định rất lớn tới con người
Trong kí ức của mình, đó là mỗi buổi trưa 12 giờ, chạy qua nhà bác hàng xóm, hồi đó nhà mình chưa có tivi để xem nên phải đi xem ké, phim được phát trên kênh nào thì thật sự giờ mình cũng không còn nhớ nổi nữa, chắc cũng 19, 20 năm rồi ý. Chỉ còn nhớ hồi bé tí đã biết khóc biết cười với từng đoạn phim rồi, đôi khi xem phim tối về còn ngủ mơ thấy mình biến hành công chúa Hàm Hương của dân tộc Hồi. Bây giờ nghĩ lại cứ phải gọi là ối zời ơi. Có rất nhiều đoạn phim khi ấy mình không hiểu tại sao lại cứ phải như thế, tại sao không chém đầu luôn Dung ma ma đi, tại sao cô Tử Vi cứ động tí là khóc, tại sao bà Hoàng hậu xấu xa như vậy mà Thái hậu vẫn yêu thương. Cả nghìn câu hỏi vì sao được hiện trong đầu một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi.
Nhiều năm về sau, khi mạng internet phát triển hơn, mình có cơ hội hồi tưởng về những kí ức hồi thơ ấu, những câu hỏi còn chưa có lời đáp, và thế là lên google tìm lại bộ phim thời thơ ấu. Mình vẫn khóc vẫn cười theo từng nhịp phim, cũng vui buồn căm phẫn cùng nhân vật, chỉ khác là mình đã hiểu hơn rằng văn hóa và suy nghĩ của mỗi thời đại sẽ khác nhau, các lễ giáo cũng đưa con người vào chuẩn mực và khuôn phép khác nhau.
2. Sự tử tế là một lựa chọn
Nhưng mình luôn cảm nhận được sự nhiệt tình của tuổi trẻ luôn cháy trong 4 nhân vật chính: Tiểu Yến Tử, Tử Vi, Ngũ A Ca và Nhĩ Khang. Họ đã thề nguyền, nguyện ước và giao kết dù trong lễ giáo phong kiến năm thê bảy thiếp vẫn chỉ lấy và yêu một người, chỉ một vợ một chồng không thêm thê thêm thiếp. Họ tìm mọi cách sẽ được sống và thể hiện quan điểm riêng của mình. Họ bảo vệ cho lý tưởng, cho tình yêu, cho lòng nhiệt tâm của họ.
Đặc biệt họ rất bao dung, dũng cảm.
Họ dũng cảm yêu thương, dũng cảm nói lời thật lòng khó nghe, dũng cảm vì điều đúng đắn của bản thân, dũng cảm buông bỏ, dũng cảm tha thứ, dũng cảm đấu tranh, dũng cảm giữ “style” của riêng mình. Phần này phải dành khen có Én nhỏ, quyết không học thơ Đường, khi nào chị đây vui thì chị đây sẽ học, khi nào chị đây cảm thấy đúng chị đây mới học, đừng có bắt Én nhỏ biết bơi. Mình thích!
Sống là phiên bản giới hạn của chính mình.
Và đó cũng là những điều mà tại sao mình cứ xem đi xem lại nhiều lần, năm nay mình cũng tranh thủ xem những đoạn cắt ngắn trên facebook, có bạn nào thích không để mình tag tên vào xem cùng mình nhé hihi.
Còn bạn thì sao, có bộ phim nào bạn cày đi cày lại giống như “Hoàn Châu Cách Cách” của mình không? Cùng chia sẻ với nhau nhé!
Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây.
Bảo bài này viết 400 chữ thôi nhưng mà viết thành 600 mất rồi.
Bạn có tò mò về thử thách mình tham gia không? Mời bạn tham gia thử thách tại 14 NGÀY VIẾT GÌ ĐÓ nhé.
#ngay03
Growing up everyday!
[…] Ngày 3: viết 400 chữ giới thiệu về một bộ phim (Click vào bài viết) […]