“Mày không cần ngày nào cũng phải tích cực”
Đây là câu nói của thằng bạn trong Sài Gòn của mình nhắc nhở mình vào hồi sáng nay, quen biết nhau cùng gần 3 năm rồi đấy. Đi với nó nhiều đến nỗi bạn bè nó còn tưởng mình là bồ của nó. Toàn rủ nhau đi nhậu sương sương thôi đó.
Thằng bạn mình đúng kiểu nửa tri thức nửa chợ.
Hồi mới chơi với nhau, nó nói nó rất thích đọc sách, mình kiểu lăn đùng bật ngửa với thông tin đó luôn. Cứ ngỡ nó đùa mà hóa ra nó không hề giỡn miếng nào cả. Nó thậm chí còn mượn sách của mình đọc đi đọc lại mấy lần, có thể còn chăm chỉ hơn mình ý vì thường mình không hay đọc lại sách nhiều lần.
Quay lại câu chuyện hôm nay. Sáng nay gửi bài MÌNH HỌC ĐƯỢC ĐIỀU GÌ TỪ MỘT CÁI GƯƠNG, nhờ thằng bạn dùng tâm hồn thơ văn của nó đọc và xin feedback. Khoảng 10 phút sau nhận được 2 màn hình check lỗi sai chính tả. Nó nhắn:
– Khi nào ra sách tao sẽ cố gắng đọc và lọc lỗi cho trước khi xuất bản nha.
– Tao nói tao sẽ ra sách bao giờ trời? Vừa dỗi vừa buồn cười, hihi
Mình cũng tranh thủ kể lể với nó: đang chán quá đấy nè!
Thế là nó tương ngay cho mình câu như vậy đó.
– Ngồi kể lể về mệt mỏi hiện tại củng được.
– Ai chẳng có lúc mệt mỏi mà ngồi lại nghỉ ngơi, một đêm nào đó yên tĩnh bạn cứ viết hết suy nghĩ trong đầu ra đi, viết những chữ tự nhảy ra trong đầu ý.
– Rồi hôm nào tâm trạng tốt hơn hãy đọc lại.
– Đảm bảo bạn nhận ra bản thân cần điều gì ngay lúc này.
Mình quyết định đăng lên blog.
Ngồi nghĩ vẩn vơ, thôi thì mình cứ đăng đoạn này lên blog để hôm nào đó mình ngồi ngẫm lại điều thằng bạn nhậu này nói xem có đúng không.
Nhưng ngày không muốn nhấc chân nhấc tay là có thật, đặc biệt mấy ngày nhạy cảm của con gái. Vậy mình sẽ thử theo cách thằng bạn chỉ xem sao.
Một ngày nào đó mình sẽ feedback lại cho nó lời nó khuyên mình có hữu ích hay không? Dù sao vẫn là cảm ơn thằng bạn rất nhiều.
Mình vẫn quyết định ấn nút đăng, vì mình nghĩ sẽ có ai đó muốn và cần đọc những lời thằng bạn này của mình nói đó.