Hello, I’m here!
Ngày số 6 trong chuỗi #14dayschallenge 14 ngày viết gì đó.
Mình không có ý tưởng gì cả, mình luôn nghĩ mình sẽ về Vĩnh Phúc.
Về nhà bà Mỵ, trồng xong cho mẹ Mỵ một vườn rau rồi muốn đi đâu tiếp thì đi.
Giờ mình mới thấm thía câu nói đi thật xa để trở về, trước đây mình luôn nghĩ tại sao cứ phải đi thật xa mới muốn về? Khi mình còn làm ở Hà Nội và các tỉnh lân cận về nhà cũng sẽ mất khoảng hơn 1 tiếng 30 phút, mình làm ở Sài Gòn cũng chỉ cần 2 tiếng máy bay. Việc bay về hết sức đơn giản. Không có gì phải lo xa xôi làm gì. Sau này mình đã nghiệm ra tại sao là đi thật xa để trở về không phải ý đó.
Hóa ra khoảng cách từ Sài Gòn về Vĩnh Phúc không đơn giản như từ Hà Nội về Vĩnh Phúc. Với một cô gái trẻ như mình nó chỉ là 2 tiếng máy bay, nhưng với một người phụ nữ lớn tuổi như mẹ mình thì nó còn là câu chuyện của 2 tiếng máy bay nữa.
- Đó là những cơ đau mỏi chân tay, những ngày phải truyền nước, những đêm trằn trọc khó ngủ.
- Đó là những ngày đạp xe 3 – 4 cây số đi nấu ăn ở bếp tập trung của khu công nghiệp.
- Đó là những đêm lạnh mùa đông trong căn nhà 2 gian đã phủ màu rêu.
- Đó là vườn rau không được chăm sóc tỉ mỉ thường xuyên.
- Đó là những thổn thức đêm khuya khi còn lo lắng con gái của mình có ổn không trong ngày dịch thế này.
Giờ khi mình đang mặc kẹt tại Hà Nôi trong cơn dịch, có lẽ mình đã phải nhìn lại từ từ mọi thứ quanh cuộc sống của mình. Cuộc sống đã cho mình sống chậm lại và nhìn nhận ra từng vấn đề này.
Mình đã rất vô tâm phải không?
Thật may mình kịp tỉnh giác rồi, phải về nhà ngay khi có thể.
Vườn rau đang chờ mình, đàn gà đang chờ mình, đàn heo cũng đang kêu đói kìa.
Về nhà đi nào!
Bạn thì sao? Bạn sẽ đi đâu thế?
Bạn có muốn tham gia thử thách 14 ngày viết gì đó cùng mình không? Tham gia cùng mình tại 14 NGÀY VIẾT GÌ ĐÓ nhé
#ngay06