Tôi thích cafe đen đá và ở một mình!
– Cho chị một ly đen đá nhé!
– Chị cũng uống cà phê cơ à?
– Lên bọt cho chị nhé! Pha được không đấy?
– Chị hỏi thừa.
Đây là đoạn hội thoại của tôi với cậu em nhân viên tại một quán cafe gần nhà. Từ khi về nhà làm việc, tôi rất ít khi đi cafe. Tôi thường đi cafe một để đọc sách, hoặc là để ở một mình. Tất nhiên, ở một mình ở đâu cũng có thể, nhưng tôi thích ngồi cafe một mình. Có một điều gì đó trong tôi không thể lý giải được thú vui này. Tôi luôn gọi đây như một thú vui tao nhã vậy. Mặc dù với vài người, thú vui này chẳng có gì đặc biệt. Có lẽ, đặc biệt phải là tự pha cho mình một ly cafe phin, ngồi ở một không gian yên tĩnh nào đó, phóng tầm mắt ra xa, chiêm nghiệm về sự đời. Biết sao được, đó là thú vui của người khác. Còn với tôi, có cafe, có thể ngồi một mình, không nghĩ gì cũng tốt, nghĩ gì vui cũng tốt, nghĩ gì đó buồn cũng không sao. Chỉ là tôi bị nghiện cảm giác một mình như vậy đó.
Tôi không phải một người hiểu biết về cafe, cũng không phải một người đam mê cafe. Nhưng nếu ai đó hỏi tôi thích uống gì? Thì cafe có thể sẽ là câu trả lời của tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn thường ngăn mình lại không uống quá thường xuyên. Tại sao ư? Tôi biết cafe không phải thức uống tốt cho da và tóc. Chỉ bởi vậy thôi.
Tôi cũng không thường uống đen đá khi đi chung với ai đó. Thay vào đó tôi có thể sẽ gọi một món đồ healthy một chút. Một phần tôi không muốn giải thích sự ngạc nhiên trong ánh mắt của họ, một phần tôi thích uống đen đá khi ở một mình.
Tất nhiên tôi cũng có thể chọn thứ gì đó dễ “giải thích” và bớt “kinh ngạc” hơn đối với một cô gái. Ví thử như một nâu đá, một bạc sỉu, một cốc mojito, hay một ly sinh tố. Nhưng bởi tôi cực kỳ thích những thứ nguyên chất theo cách “một màu”. Giống như tôi thích uống bia lạnh thay vì bia đá, tôi thích uống vang hơn uống cocktail, tôi thích uống nước ép hơn sinh tố vậy.
Tôi luôn cảm thấy những bản thể “nguyên gốc” thu hút tôi một cách kỳ lạ, khó giải thích. Hoặc đâu đó tôi thích “đồ độc” và “đơn độc”. Giống như tôi ngay lúc này.
Vài ngày trước tôi gào thét với mấy cô bạn của tôi rằng, tôi muốn có một anh bạn trai. Tự nhiên muốn có bạn trai, chỉ vậy thôi có được không? Tôi vẫn không thể hiểu tại sao đến tuổi của tôi người ta thường chỉ hỏi tôi “Bao giờ có chồng?” Tôi thậm chí còn chưa có bạn trai mà. Một vài người khác nói với tôi rằng “Thôi thì kiếm đại một người mà cưới đi.”
Oh my God!
Cưới cũng có thể cưới đại sao? Hay là thôi đừng bàn đến chuyện đó nữa. Dù sao sau một tuần gào thét muốn có bạn trai thì tôi cũng hết có suy nghĩ đó rồi. Thực ra, vài ngày trước tôi nhận thức ra rằng tôi quá rảnh rỗi nên mới nghĩ sẽ có một anh bạn trai, đến cuối cùng thì tôi vẫn chỉ là muốn một thứ gì đó trong chốc lát. Giờ thì tôi đang cảm thấy ổn với tình trạng “độc thân” của mình.
Quay lại ly cafe đen đá kia, bạn có từng bị say cafe chưa? Tôi thì bị say một lần rồi đó. Khi đó tôi đã uống cafe trong trạng thái đói bụng, đó là lần đầu tôi trải nghiệm cảm giác say cafe. Thú thực thì nó còn tệ hơn cả giác say tàu xe đấy. Tôi không hi vọng bạn phải trải qua cảm giác ngớ ngẩn ấy. À, nhưng bạn từng uống cafe rồi chứ? Nếu chưa từng thì sao mà có cơ hội “say thử cafe một lần” được. Phải không?
Khi ấy, tôi cũng không biết đó là say cafe, chỉ đến khi có người nói với tôi đã là hiện tượng say cafe, tôi mới nhận thức ra điều đó. À, hóa ra đó gọi là say cafe. Hóa ra trên đời còn có khái niệm say cafe.
Mắc dù từng say cafe, nhưng tôi không hề có bài xích với cafe. Tôi vẫn luôn thích uống cafe đen đá như vậy đó. Tôi thích mùi thơm nhè nhẹ, dễ chịu, thoang thoảng chạy dọc vào sống mũi tôi, lan khắp các dây thần kinh trên cơ thể. Tôi thường đặc biệt thích những mùi thoảng qua, nhè nhẹ. Giống như mùi thuốc lá còn vương chút trên môi một người đàn ông lịch lãm, tinh tế vậy. Không gắt, không đặc, không dễ để cắt nghĩa, nhưng rất cuốn hút, vừa đủ “chạm”. Tôi thích vị đắng nhè nhẹ khi nhấp từng chút, từng chút nhỏ vào khoang miệng. Nó dậy lên trong tôi cảm giác kì lạ lắm, một cảm giác nào đó mà tới giờ tôi vẫn chưa thể gọi tên. Nó giống như đứng trên ngọn đồi cao vút, ngắm nhìn hoàng hôn buông dần xuống, mặt trời bỗng tròn đầy, đỏ rực ở phía xa xa. Thư giản, nhẹ nhõm, thả lỏng và rất bình yên.
Ly cafe gần nhất bạn uống cho bạn cảm giác gì? Ly cafe hôm nay cho tôi cảm xúc để viết bài viết này. Một bài viết để luyện tập kỹ thuật viết đối tượng mà tôi mới học được từ cuốn sách “Cứ viết đi!” – tác giả Grate Solomon.
Nhân tiện, nếu bạn cũng thích uống một ly đen đá, chúng ta hẹn một buổi cafe nhé!
Một vài gợi ý khác cho bạn
Bạn chắc chắn sẽ muốn đọc các cuốn sách tuyệt vời khác. Mời bạn đến với chuyên mục: Review sách hoặc Sách và cuộc sống nhé!
Xem thêm: Review sách kiên trì hay từ bỏ
Xem thêm: Review sách – Hoàn thành
Xem thêm: Review sách – Cứ viết đi!
#huongnguyentt
Growing up everyday!
ỦNG HỘ/ DONATE
Like Fanpage Hương Nguyễn Blog hoặc Follow Facebook cá nhân (Lê Thị Nhật Linh) để nhận thông tin mới nhất từ Hương Nguyễn Blog.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Thank you!
Minh cung thich 1 ly đen đá ít đường, cà phê mạnh giúp tỉnh táo & làm việc hiệu quả. ☺
Nếu bạn ra Bắc, hãy gọi cho mình, chúng ta có thể cafe hàn huyên với nhau nhé!