Búp măng non năm ấy…

0
471
Búp măng non năm ấy

Búp măng non năm ấy…

Xỏ đôi giày màu trắng, có lẽ đã đi được 3 – 4 năm gì đó, khoác một chiếc áo dạ màu xanh rêu nặng trĩu trên đôi vai của một cơ thể cao một mét bốn mươi tám, nặng bốn mươi hai cân, bước ra đường.

Tôi quyết định cho cơ thể vận động một chút, đón không khí ở ngoài đường cái lớn, và thả cho đầu óc được bay lên cùng những đám mây lơ lửng ở phía xa xa ngọn Tam Đảo.

Tôi vận thường nói mình thật sự thích việc đi bộ. Tôi không thích chạy bộ, bởi tôi ghét tiếng lòng bàn chân nện xuống đường bì bạch bì bạch, tôi thích di chuyện một cách nhẹ nhàng, êm du như đi bộ vậy thôi. Khiến đôi bàn chân lướt nhẹ trên mặt đường bê tông, không gây ra tiếng động. Nghe có vẻ hơi dị nhưng tôi thật sự thích cảm giác đó, nhanh nhẹn và nhẹ nhàng.

Hoạt động này lẽ ra cần diễn ra thường xuyên hơn nhưng chỉ vì tôi là một đứa trẻ khá sợ chó nên tôi rất ngại đi bộ trên đường ở quê. Thật là đó chỉ là lý do đẹp đẽ phủ bên ngoài một phần lười biếng trong tôi mà thôi. Điều thật sự thôi thúc tôi bước ra đường đi bộ trong hai ngày hôm nay đó là câu chuyện trong cuốn sách mà tôi đang đọc “Cứ viết đi” mà tôi có nhắc tới trong bài viết “Tôi cảm thấy được chữa lành bởi cuốn sách này!” mà có thể bạn đã đọc ở đâu đó trước đây.

Grate nói với tôi rằng, hãy thử viết gì đó khi đang đi bộ trên đường xem. Một chút vận động có thể sẽ giúp tôi giải tỏa cảm xúc, đồng thời cho tôi nhiều cảm hứng và ý tưởng viết hơn. Đó thật sự là ý tưởng có giá trị đối với tôi, ít nhất là tới thời điểm này.

Thời gian gần đây, tôi không còn đạp xe đạp mỗi buổi chiều bốn giờ hàng ngày nữa. Không phải vì tôi sợ lũ chó trong xóm dồn đuổi đâu, mà vì tôi lạnh nên lười ra đường vậy đó. Tôi thật sự vẫn không thể thích nghi không khí lạnh lẽo này của miền Bắc. Tôi thật sự không nhớ nổi tại sao khi còn là một học sinh cấp ba, tôi có thể dậy sớm và thức khuya mỗi đêm lạnh giá như vậy. Nghĩ lại, lại thấy rùng mình, dựng tóc gáy. Mình đã  từng giỏi vậy nhỉ!

À, có thể bạn đang thắc mắc câu chuyện tôi kể hôm nay là gì phải không? Cũng không phải câu chuyện gì ghê gớm. Bởi quãng đường tôi đi chắc cũng chỉ khoảng 2 km cả đi lẫn về, tôi cũng không chắc nữa. Hay là tôi dùng vận tốc vừa đi vừa ngắm cảnh, nghe sách nói và bước đi chậm rãi trên đường mất khoảng 45 phút cả đi lẫn về, như vậy có thể bạn sẽ dễ hình dung hơn. Tôi không giỏi “đo đường” cho lắm.

Dọc đường tôi đi là những vô vàn cách sắc rất rất vừa mắt với tôi. Bạn biết đấy, tôi nghiệm màu xanh của cây lá tự nhiên. Bởi vậy, tôi rất dễ bị thu hút bởi cánh đồng rau ven đường, luống hoa của nhà bác hàng xóm, và cả một vài bụi tre mới nhú bên vệ đường. Tất cả được tôi thu vào mắt, lộn nhào cùng câu chuyện tuổi thơ của mình.

Bây giờ không phải mua cây côi đâm hoa nảy lộc giống như mùa xuân, nhưng bụi tre vệ đường lại đâm ra rất nhiều cành măng non làm tôi không kìm được, hái xuống một búp tre. Búp măng không to lắm, chỉ khoảng gần bằng đầu đũa mà thôi. Nhưng đó chính là kích cỡ phù hợp nhất cho trò chơi hồi bé xíu của tôi. Tôi không biết tuổi thơ của bạn đã từng biến những bụp măng non ấy thành trò chơi con quay hay chưa. Nhưng với tôi thì đó là một trò chơi không tốn sức, chẳng tốn hơn, không bị đau, cũng không quá khó khăn. Chúng tôi chỉ đơn giản bóc lớp vỏ trên thân búp măng, nhẹ nhàng quay trong phần đốt măng non ấy. Quay đều đều, nhẹ nhàng, lực tay vừa phải, đến khi đốt măng non ấy dẻo dai, khó có thể đứt gãy. Khi đó, chúng tôi có thể quay mạnh hơn. Hết đốt này, thì chinh phục đến đốt tiếp theo. Chúng tôi sẽ xem ai sẽ là người giữ được nhiều đốt măng được quay tròn như vậy nhất. Tất nhiên phải đảm bảo không đốt măng nào bị đứt gãy cho đến khi dừng cuộc chơi. Nhiều khi chúng tôi có thể quay được 4 – 5 đốt liên tiếp như vậy đó.

Như một hành động vô thức của thời thơ ấu ùa về, tôi cũng tự chơi trò chơi “con nít” ấy, chỉ là tôi cũng chỉ quay được 2 đốt là đã bị gãy rồi. Có lẽ đôi tay này còn còn dẻo, bộ não không còn tập trung để cố gắng chinh phúc thử thách nhỏ xinh này nữa rồi. Nhưng cảm giác vui vẻ thì thật khó nói thành lời. Bất giác mỉm cười vì những gì đã xảy đến trong đời, nhưng niềm vui, nhưng ngô nghê và cả những lần ngu ngốc nữa.

Tất cả vẫn đang diễn ra quanh tôi, giống như tôi đang ngồi đây, viết lại câu chuyện đi bộ chiều qua của mình vậy. Lấy câu chuyện này để trả lại cho thử thách viết đối tượng của mình trong cuốn sách “Cứ viết đi” như vậy đó.

Không gian và thời gian với một người viết quả rất vô chừng, nó gần như chẳng giới hạn cũng giống như con người vậy, vẫn là luôn thay đổi.

Trong lúc đi bộ sáng này, tôi có nghe được một đoạn sách nói rất hay như thế này: BẠN LUÔN NÓI NGƯỜI TA THAY ĐỔI RỒI, NHƯNG NẾU NGƯỜI TA KHÔNG THAY ĐỔI ĐIỀU ĐÓ MỚI THẬT SỰ LÀ BẤT THƯỜNG.

—————————————–

Một vài gợi ý khác cho bạn

Bạn chắc chắn sẽ muốn đọc các cuốn sách tuyệt vời khác. Mời bạn đến với chuyên mục: Review sách hoặc Sách và cuộc sống nhé!

Xem thêm: Review sách kiên trì hay từ bỏ

Xem thêm: Review sách – Hoàn thành

Xem thêm: Review sách – Cứ viết đi!

#huongnguyentt

Growing up everyday!


ỦNG HỘ/ DONATE

Like Fanpage Hương Nguyễn Blog hoặc Follow Facebook cá nhân (Lê Thị Nhật Linh) để nhận thông tin mới nhất từ Hương Nguyễn Blog.

Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!

Thank you!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here