Tôi vẫn luôn nghĩ về cuốn sách online thứ ba sau khi hoàn thành xong hai cuốn sách online trước đó là cuốn Hãy cho tôi một điểm tựa… và cuốn Bước tiếp theo… Tôi phân vân không biết nên bắt đầu cuốn sách thứ ba này như thế nào? Lấy tên là gì? Chủ để ra sao? Tôi chỉ biết tôi muốn viết những cuốn sách cho riêng mình, theo cách của mình, phục vụ cho trái tim nhỏ bé đầy lửa ấm của bản thân.
Cuối cùng, sáng nay vào lúc 9 giờ 47 phút ngày 6 tháng 2 năm 2022, tôi quyết định cuốn sách thứ ba này sẽ mang tên VIẾT VÀ VIẾT… – tác giả Hương Nguyễn, NXB Hương Nguyễn Blog.
Một cái tựa có vẻ không có gì quá ấn tượng nhưng là câu chuyện nối tiếp sau chuỗi ngày cố gắng rèn luyện thói quen viết mỗi ngày của bản thân. Tôi nguyện ước VIẾT VÀ VIẾT… sẽ được đón nhận và tỏa ra tia nắng mai ấm áp mà tôi vẫn luôn hi vọng, khát khao trong khoảng thời gian giá buốt này.
Chúng ta sẽ cùng bắt đầu nhé!
Chương 1. Viết và viết về một ngày mưa…
Dùng đúng từ để mô tả về cảm xúc của tôi mỗi khi trời mưa chính là KHÔNG HỀ THÍCH THÚ. Có người từng nói với tôi, chỉ khi nào tôi biết thích những cơn mưa thì khi ấy tôi mới có thể trưởng thành.
Nói thật thì mưa gắn với nhiều điều buồn bã trong cuộc đời tôi, hơn nữa mưa cũng ấn giấu nhiều cạm bẫy bên trong nó.
Mối tình đầu của tôi cũng dừng lại trong một ngày mưa. Khi đó đầu tôi thật sự trống rỗng, từng làn nước xối vào mặt, vào bả vai, vào trước ngực, thấm qua lớp vải áo, lặn sâu vào trong cơ thể tôi. Lạnh lẽo vô cùng. Cái lạnh này nhất định không phải bởi nước mưa tạo thành mà bởi rất nhiều vết cắt trong tim tôi tạo nên. Mưa mùa hè, nhanh tới cũng nhanh đi, ào ào rơi xuống rồi nhanh chóng ngừng hẳn, chỉ là những gì nó để lại thật sự không trôi nhanh như cách nó tới và đi. Tàn tích trong đó đã gắn thật sâu trong tôi cả chục năm nay. Nghe có vẻ ngốc nghếch lắm phải không?
Đời người đúng là không dễ gì quên đi những thương cảm của quá khứ, chỉ là chúng ta dùng những ấm áp sau đó mà sưởi khô, che lấp bớt cái lạnh lẽo kia.
Tôi vẫn luôn cố gắng nhìn những cơn mưa bằng ánh mắt tích cực hơn, vui vẻ hơn, mong chờ hơn. Có những cơn mưa cuốn trôi đi khói bụi nơi thị thành ô nhiễm. Có những cơn mưa làm dịu lại cái oi nóng đêm hè. Có những cơ mưa mang thêm một nồi lẩu nóng hổi, đậm vị.
Đúng, tôi đang cố gắng làm quen và yêu thích những cơn mưa. Tôi từng nghĩ rằng, sao trời không thể đổ mưa lúc đêm đen khi tôi đang nằm ngủ, rồi khi thức dậy là lúc ánh bình minh le lói chiếu thẳng vào mặt tôi. Như vậy thật tốt biết bao nhiêu! Nhưng rồi những ngày đi chơi khuya trở về tôi phát hiện ra ý nghĩ đó thật là trẻ con và ích kỷ. Nếu đêm đen mưa xuống thì những người làm việc lúc hoàng hôn buông xuống phải làm sao? Đâu có ai cũng chăm ấm đệm êm nằm nhà chìm sâu vào giấc ngủ như tôi. Ai cũng có một hoàn cảnh sống riêng, một công việc riêng, một đồng hồ cuộc đời riêng. Những tôi lại luôn muốn thế giới tuân theo vào xoay quanh cuộc đời của mình. Như vậy có vẻ thật ngông nghênh và ích kỷ.
Tôi đã thu lại suy nghĩ ngớ ngẩn có chút bốc đồng của mình. Tôi lại ghét mưa.
Tôi ghét mưa cho tôi một lý do hoàn hảo để lười biếng, và thiếu kỷ luật bản thân. Tôi ghét mưa cho tôi nhìn thấy một bản thân ỷ lại và thiếu trách nhiệm đến như vậy. Tôi ghét mưa cho tôi nhìn thấy tôi của nhiều năm về trước đứng đông cứng trong cơn mưa lạnh lẽo kia, si tình và ngốc nghếch. Tôi ghét mưa cho tôi nhìn thấy vẻ yếu đuối trong trái tim của mình, thứ mà tôi ngày ngày nỗ lực để che giấu chúng.
Có vẻ như tôi đã quá hèn nhát khi đổ hết những tội trạng kia lên những cơn mưa. Có vẻ chút công bằng mà một Tiểu Thiên Bình nên có trong tôi đang bị sự hèn nhát kia gặm nhấm.
Tôi cố tự nhủ, những cơn mưa sẽ cuốn trôi đi những bụi bẩn, ô nhiễm trong bầu khí quyển. Tôi cố tự nhủ, sau những cơn mưa sẽ là những chiếc lá xanh màu tự thiên mà tôi yêu thích chứ không còn phủ trên mình là mùa của khói bụi. Tôi cố tự nhủ, sau những cơn mưa là mần non cây lá sẽ đâm trồi. Tôi cố tự nhủ, sau những cơn mưa là thêm một cơ hội cải thiện đất đai, mùa màng.
Thực ra, tôi không ở vùng chịu nhiều ảnh hưởng của mưa bão, hạn hán, nên có lẽ vì thế tôi mới tự cho mình có quyền ghét bỏ những phản ứng tự nhiên của thiên nhiên. Nếu như tôi ở vùng bão lũ miền Trung thì thế nào? Nếu tôi đang là một thổ dân Nam Phi thì sẽ ra sao? Mỗi một cơn mưa rơi xuống là một hi vọng, là một khát khao và có thể chúng còn là một lời nguyền cần được hóa giải. Tôi thật sự tin rằng nếu ở một vị trí khác, một hoàn cảnh khác, tôi sẽ nghĩ và cảm khác đi.
Vậy mới nói, muốn thấu hiểu trước tiên phải đồng cảm. Đặt bản thân vào vị trí của đối phương để suy nghĩ và cảm nhận. Tôi thường không giỏi an ủi người khác những người khác lại rất hay tìm tới tôi để tâm sự và xin lời khuyên. Tại sao vậy?
Tôi luôn lắng nghe, lắng nghe họ bằng trái tim của họ. Tôi thường chẳng cho ai lời khuyên nào cả, bởi tôi biết, dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể hiểu hết những gì họ trải qua, đón nhận và sợ hãi. Tôi chỉ cho họ những gợi mở để họ tự mình vẽ đường, thêu chữ lên cuộc đời của chính họ.
Bạn ạ, bạn không cần sợ hãi những cơn mưa. Tôi biết “cái ghét” mà bạn nói kia chính là cái ghét của nỗi sợ tạo thành. Bạn đã để nỗi sợ đó xâm lấn vào trái tim của mình, để trái tim ấm nóng kia bị lạnh lẽo theo làn nước mưa đầy sợ hãi. Chỉ cần mở mắt to, nhìn lại tất cả nỗi đau, đặt chúng vào làn nước và để chúng cuốn trôi.
Chương 2. Viết và viết về một ngày nắng đẹp…
Thật tình cờ làm sao, sau ngày mưa lạnh buốt hôm qua, chiều nay đã bừng lên tia nắng.
Tôi thích những ngày nắng, thích một cách thiệt tình. Kể cả những ngày nắng oi bức thì tôi vẫn thích nắng hơn những ngày mưa lạnh lẽo. Có thể tôi không hợp với nước thì phải. Thật đấy!
Tôi thích Sài Gòn, một phần tôi rất thích thời tiết của Sài Gòn, có nắng, có mưa nhưng quan trọng nhất chính là không có những ngày lạnh buốt.
Buổi chiều, chạy ra vườn rau sau nhà là rộn ràng tiếng chim líu lo trên mấy cánh cây xoăn trơ lá. Chắc chỉ vài tuần nữa thôi là những lá lộc sẽ nẩy mầm và xanh mướt cả cây. Từ giờ tới lúc đó nói là vài tuần nhưng thoáng cái tới rất nhanh. Dưới tán xanh cây chanh đang bung từng cụm hoa trắng muốt, thơm nhè nhẹ, the the. Tôi thật sự tò mò không biết có mùi nước hoa nào mang mùi hoa chanh không. Tôi rất thích mùi hương đến từ họ nhà cam, bưởi, quýt, chanh. Nhẹ nhàng, mát mẻ, thoang thoảng và quan trọng nhất là luôn mang lại cảm giác thư thái, dễ chịu.
Nắng, làm dịu đi cái buốt dài ngày. Nắng, làm bừng tỉnh trái tim muốn ca hát. Nắng, làm bừng lên ánh lửa trong mắt cô gái tuổi đôi mươi. Nắng, làm dậy mùi thơm hoa lá, cỏ cây. Nắng, mang lũ ong mật từng bầy, từng bầy bay lượn quanh những cụm hoa chanh sau vườn.
Chiều nay, tôi có một ngày thư giãn thật sự với mùi vỏ cam và bưởi quyện cùng nắm lá bưởi hái từ cây bưởi trước sân. Bắc một nồi nước đầy, thả mấy lát vỏ bưởi, vỏ cam được phơi gió cả tuần qua. Cắt một nắm là bưởi non, thêm một vài quả bồ kết nướng vội. Đun thật sôi nồi nước đầy, tận hưởng mùi thơm thư thái của thiên nhiên. Xối từng gáo nước lên đầu. Cảm giác như từng tia thơm dịu, the mát thấm chặt vào từng mạch máu, từng lớp da, từng sợi tóc. Chạy quanh cả phần đầu – vai – cổ, thật dễ chịu biết bao.
Nếu như không phải một ngày nắng, có lẽ tôi sẽ chỉ gội qua đầu với dầu gội, ủ một chút mặt nạ dưỡng tóc và kết thúc quy trình gội đầu thật nhanh chóng. Sẽ chẳng có mùi thơm dịu thư giãn như chiều nay.
Ôi tôi yêu những ngày nắng vô cùng.
Một trong những điều làm tôi thích nắng đó là tôi thấy mình “có ích” hơn. He he. Chính xác là tôi ít để bản thân lười biếng hơn những ngày mưa. Tôi luôn cảm thấy tâm trạng con người cũng sẽ vui vẻ hơn vào những ngày nắng.
Người ta thường bắt đầu một câu chuyện buồn bằng một cơn mưa. Và kể những điều tốt đẹp vào một ngày nắng. Liệu chăng nắng mưa cũng là “sắc mặt” của ông trời? Có rất nhiều sự lười biếng của tôi được “đổ tại” trời mưa, nhưng chắc chắn chưa bao giờ tôi đổ tại trời nắng. Có lẽ trong chính bản thân tôi có phần thiên vị với những tia nắng vàng ươm rọi xuống đường rồi.
Chiều nay, khi thơ thẩn đứng trong những tia nắng ấm, ngắm nhìn dàn đậu cô ve. Đã có bông, đã có trái, tức là sắp được ăn, được thương thức thành quả reo trông gần 2 tháng trời vừa qua. Kiểu như một ngày nắng làm trong lòng muốn tỏa nắng vậy. Tôi chợt nghĩ có thể tôi sẽ mua thêm vài chậu hoa nữa. Tôi sẽ trồng những nhánh hoa cúc mua mấy hôm tết xuống đất. Có lẽ nửa năm nữa là có hoa cắm lọ rồi. Bỗng cảm thấy sao đời nhiều điều làm tôi phấn khích đến vậy.
Một chiều nắng với nhiều người có thể chẳng có gì đặc biệt, với tôi lại như một cuộc đời mới, bước sang trang mới vậy. Nó làm tôi lấy đà bật lên, nó muốn tôi kiến tạo những điều mới. Nó thôi thúc tôi ngồi dậy và nhìn ngắm thành quả sau chuỗi âm thầm. Cứ thế trào dâng, cứ thế mà đưa đẩy.
Ngày thứ hai trở lại với viết lách sau hai ngày năm dài lười biếng tại thời tiết mưa lạnh. Tôi bật mình khỏi chiếc giường ấm áp, ngó vào dự báo thời tiết trên điện thoại vào chờ đợi tia nắng ấm. Tôi khát khao những ngày nắng cứ ngày qua tháng lại tuần tự mà đến, giúp tôi xua đi cái lạnh lẽo đáng sợ kia. Cho tôi dũng khí để bước ra khỏi cái ổ lười biếng của chính mình.
Một chút tươi mới, một chút sáng sủa, một chút ấm nóng. Tôi chỉ cần một chút, một chút đã đủ làm tôi bước dài.
Chương 3. Viết và viết về sự lười biếng của tôi…
Tôi gần như vờ né tránh sự thiếu kỷ luật, quyết tâm và nghiêm túc của bản thân với chính cuộc sống của mình. Đây thật sự là điều tệ hại mà tôi đã làm trong đời. Tôi ước gì mình có thể dũng cảm thừa nhận điều đó.
Tôi đã quá kiêu ngạo khi cho rằng tôi có năng khiếu ở một lĩnh vực nào đó và tôi không cần dày công cố gắng. Tôi ước mình có thể làm khác đi nhưng cuối cùng thì tôi lại trốn chạy. Đây thật sự là một điều tệ hại trong cuộc đời.
Tôi vốn tưởng có gì đó sẽ cần thay đổi nhưng thật ra đó chỉ là thay đổi từ trạng thái lười biếng này qua trạng thái lười biếng khác. Tôi tự chỉ trích chính mình những rồi không hành động gì cả. Tôi ngộ ra rằng tôi chỉ giỏi khua môi múa mép. Chỉ giỏi nói mà chẳng làm gì cả.
Cái gì tôi cũng cho là mình biết nhưng biết thì sao chứ, tôi thậm chí không thể bản thân nhúc nhích để làm một điều gì đó thay đổi tình trạng của bản thân.
Tôi nghĩ tôi cần to do list. Tôi đã tạo ra nó. Thiền, học tiếng anh, đọc sách, viết nhật ký, viết blog. Nhưng sao chứ? Tôi vẫn trốn chạy nó. Nghe có vẻ lố bịch phải không?
Tôi nghĩ tôi cần hàng động, nhưng có vẻ chỉ hành động được một hai ngày rồi ngừng hẳn. Đây chắc chắn là một điều tệ hại.
Tôi cảm thấy như việc viết lách của bản thân đang bị ngừng trệ nghiêm trọng. Đến nỗi tôi không dám đọc lại bài viết của chính mình. Thật ngớ ngẩn.
Tôi đang làm gì đây?
Câu hỏi đúng hơn là tôi đã chẳng làm gì, tại sao vậy? Điều gì thật sự ngăn trở tôi hành động? Đó là niềm tin ư? Niềm tin rằng cuộc sống này thật dễ dàng.
Nhưng sự thật thì cuộc sống này vốn không dễ dàng. Và điều chúng ta làm trong cuộc đời này là làm những việc khó khăn. Đây là điều bình thường, vậy tại sao tôi vẫn bàng hoàng trước những khó khăn? Có lẽ chính bởi tôi đã vô hình tin vào điều gọi là cuộc sống này là dễ dàng.
Tôi cần bước qua nó, bước qua suy nghĩ “cuộc sống dễ dàng”, đón nhận những khó khăn như một lẽ đương nhiên của cuộc sống. Chúng ta được sinh ra để làm những điều khó khăn mà.
Vượt qua khó khăn của những ngày lạnh buốt, bước ra khỏi chăn, ngồi dậy và làm việc. Vượt qua khó khăn của những ngày mỏi mệt, không kết quả, vô định, mơ hồ, sợ hãi. Vượt qua khó khăn của những ngày sát giờ chạm tới đỉnh vinh quang nhưng ôm về là một sự cố đầy thật vọng. Vượt qua khó khăn của những ngày tưởng chừng bản thân đã quá mỏi mệt. Và đặc biệt, tôi phải vượt qua khó khăn của những ngày thấy mình có cuộc sống dễ dàng ấy.
Cuộc sống dễ dàng vốn là do tôi tự tưởng tưởng, không có một căn cứ nào cho thấy dễ dàng là một phần của cuộc sống này. Dễ dàng là bởi chẳng có mục tiêu, chẳng màng kết quả. Dễ dàng là bởi để số phận đẩy đưa cuộc sống, muốn trôi về đâu thì về. Dễ dàng là bởi một phần thiếu trách nhiệm với chính cuộc đời mình.
Cũng như hôm nay, ngồi đây, viết ra những dòng chữ này quả thật không hề dễ dàng. Tôi nhìn nó cần nhiều hơn vài ba giây dũng cảm. Tôi nghĩ có cần nhiều hơn một phút bốc đồng. Tôi chẳng có dễ dàng viết xuống những lời cổ vũ tích cực nữa. Nó quả thật quá dễ dàng những rỗng tuếch. Và tôi cũng trống rỗng theo chúng. Thật bi ai làm sao!
Bạn biết không? Từ nhỏ tôi được dạy rằng “xâu che tốt khoe”. Bởi vậy mà khi lớn lên tôi rất sợ hãi khi nói ra những điều “chẳng đẹp đẽ” về bản thân. Nó giống như hòn đá chặn trước thực quản tôi khi tôi muốn cất lời, nó cũng giống như đoạn băng keo dính chặt những khớp ngón tay tôi, khi tôi vội vàng viết chúng xuống. Phản xạ “bản năng” trong tôi tìm mọi cách ngăn trở tôi bày phần “chẳng đẹp đẽ” ra ngoài. Chúng nhắc nhở và gào thét vào tâm trí tôi, nhất định tôi phải che dấu chúng đi, đừng cho ai thấy, đừng để ai biết.
Cuối cùng, tôi đã lừa được chúng. Tôi vờ như sẽ chỉ trưng ra điều tốt đẹp nhưng để cuối cùng tôi muốn nói ra điều tôi cần thật sự đổi mặt. Tôi phải thừa nhận những phần xấu xí kia là một phần của chính tôi. Chúng là một phần tạo ra tôi của hôm nay, bây giờ và ngày lúc này. Chúng có quyền hiện diện và bước ra ánh sáng. Chúng cũng cần được hít thở và ngắm nhìn bầu trời trong xanh kia. Tôi không có quyền ghét bỏ chúng. Bởi tôi là người tạo ra chúng, và tôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự xuất hiện, phát triển và lớn mạnh của chúng.
Nói vậy cũng không có nghĩa rằng tôi bỏ mặc chúng, đúng ra là tôi thật sự đang làm điều đó. Như người ta thường nói: “Người không biết là người không có tội”. Những sự thật thì tôi biết rất rõ, thậm chí là rất sớm, tôi không thể trốn trách tội lỗi của mình được.
Tôi đến đây, ở đây và hiện diện ở đây để đầu thú cho tội lỗi của mình.
Sẽ có ai đó đến đây, và ghé vào tai tôi rồi nói: Chỉ nói thôi thì có ích gì?
Tôi hoàn toàn đồng ý, chỉ nói thôi đâu có ích gì! Điều tôi làm ngày đây chính là một phần của hành động. Viết và viết mỗi ngày. Chỉ cần không ngừng nghỉ, chỉ cần không bỏ cuộc, chỉ cần dám thừa nhận, chỉ cần dám lặng im. Tôi biết, nhất định chờ được ánh mặt trời.
Chương 4. Viết và viết về một ngày suýt bỏ ngang…
Tôi đã định bỏ ngang việc gửi CV bằng tiếng Anh cho một công ty tôi mới ứng tuyển vị trí MKT gần đây. Tôi đã giả vờ trốn chạy và nói với bản thân mình vẫn ổn nếu không nộp CV vào công ty này.
Bạn biết đấy, tôi không tự tin về tiếng Anh của mình và việc được yêu cầu gửi một bản CV bằng tiếng Anh, với tôi đó là một việc gì đó thật quá sức. Ôi chao, tôi có thể làm nhiều các để có một CV bằng tiếng Anh hoàn chỉnh. Nhưng từ trong suy nghĩ và ý chí của tôi, tôi đã từ bỏ.
Thế nhưng, hai ngày nay, tôi luôn nghĩ về sự bỏ cuộc của mình. Tôi còn chưa bắt đầu mà, sao có thể dùng từ bỏ cuộc được nhỉ. Suy nghĩ về sự bỏ ngang cứ lấn lướt toàn bộ không gian đọc sách của tôi. Tôi cảm thấy rất phiền vì điều đó. Cuối cùng, tôi đã chấp nhận rằng tôi phải thử lại một lần nữa.
Chiều nay, tôi đã ngồi vào bàn, mở laptop và lấy hết sức bình sinh để hoàn thành CV của mình bằng tiếng Anh. Có một chút gì đó rất hồi hộp, khó tả và cả mông lung. Tôi định rằng sẽ gửi cho cô giáo tiếng Anh của mình xem trước, nhưng rồi tôi quyết định tôi sẽ gửi luôn cho nhà tuyển dụng, không qua bất cứ sự phán xét của ai nữa. Có thể tôi sợ và cũng có thể tôi chẳng hề nghiêm túc. Tôi thật không biết nữa. Nhưng tôi biết tôi đang rất hi vọng.
Có gì đó khá mâu thuẫn xảy ra trong tôi, ngay lúc này, khi nghĩ để nó.
Bạn biết không, cũng trong buổi chiều nay tôi quyết định test thử tiếng Anh với thầy giáo người nước ngoài của một trung tâm đào tạo IELTS. Tôi đã sẵn sàng cho việc lột xác với vốn tiếng Anh còn sót lại sau nhiều năm thả trôi, buông thõng nó.
Tôi cảm thấy mình đang được sống lại. Trong suốt 15 phút nói chuyện cùng thầy giáo, tôi đã rất thoải mái. Tôi thoải mái không phải vì tôi có thể trả lời hết câu hỏi của thầy, mà tôi biết dù tôi thật sự chưa làm tốt thì thầy cũng sẽ không phán xét và cười nhạo tôi. Có lẽ thứ tôi cảm nhận được là sự an toàn.
Tôi bỗng được thắp lên hi vọng, thắp lên ngọn lửa khát khao chiến thắng chính mình. Tôi như bừng tỉnh trong cơn mê dài ngày của bản thân. Tôi mong chờ những dự định của bản thân lần được thực hiện. Tôi mừng vì tới ngày hôm nay tôi vẫn đang ổn. Từ ổn này với nhiều người là sự trì trệ nhưng với tôi lại là sự thanh thản. Bởi họ vốn dĩ không biết chính xác những điều tôi đã cố gắng trải qua, những gì tôi có được và cả những thứ mất đi. Nên với tôi, thành kiến của họ thật không đáng giá.
Tiết lộ cho bạn một thông tin, chiều mai tôi sẽ có buổi phỏng vấn online cùng với anh Giám đốc người nước ngoài. Buổi phỏng vấn sẽ diễn ra bằng tiếng Anh. Và thật sự tôi có chút lo lắng. Tôi vẫn thường khá hồi hộp trong các buổi phỏng vấn nhưng đây là lần đầu tôi chuẩn bị cho một buổi phỏng vấn tiếng Anh. Tôi tưởng là mình sẽ từ chối buổi phỏng vấn ấy. Thế nhưng, tôi không biết điều gì mách bảo, tôi đã xác nhận mail tham gia buổi phỏng vấn này. Tôi nghĩ có một phần dũng cảm trong tôi được đánh thức. Khi tôi vẫn cố lao đầu vào một nơi mà biết chắc phần thua gần như là tất yếu. Nhưng tôi vẫn muốn cho bản thân một 1% hi vọng, 1% cơ hội, 1% trải nghiệm. Tôi nghĩ 1% này nhất định sẽ đáng giá theo một cách nào đó mà có thể tôi còn chẳng kịp nghĩ tới.
Mặc dù cơ hội để vượt qua buổi phỏng vấn là không cao nhưng tôi vẫn cho mình thứ làm những thứ mà trước này tôi chẳng hề dám. Tôi nghĩ “đã đến lúc” thật rồi. Thời điểm mà một vài quyết định của tôi được “ấn nút” chuyển tiếp nhanh chóng, không đắn đo, chẳng do dự và nó cứ như một phản xạ rất tự nhiên.
Tôi cứ luôn có linh cảm tôi sẽ có một vài thành tích nào đó ở tương lai gần. Nó truyền cho tôi một nguồn năng lượng rất kỳ lạ. Làm tôi muốn làm gì đó khác tôi cũng những ngày bình thường. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôi sẽ nói nhỏ cho bạn nghe về kết quả buổi phỏng vấn ngày mai của tôi nhé. Tôi hi vọng nó không quá tồi tệ, mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó.
Chúc ngủ ngon!
Chương 5. Viết và viết về một chút thẩn thơ…
Tôi thấy mình vội vã trong những ngày nắng và lề mề trong những ngày mưa.
Mưa! Rả rích, rả rích suốt nhiều giờ liền. Lạnh – bẩn – buồn là những tính tôi thường hình dùng về mưa. Tôi đang dùng mọi cách để cố gắng như là tôi rất vui vẻ và tích cực với những cơn mưa.
Thú thật thì tôi liên tiếp thất bại.
Có vẻ như nếu mưa mà không kèm với lạnh, không kèm với bẩn thì sẽ là một trạng thái vui vẻ hơn.
Tôi đã kể cho bạn nghe về cảm xúc của tôi mấy ngày hôm nay chưa nhỉ. Nó vô cùng khó tả nhưng nó lại hiện diện một cách cực kỳ rõ rằng trong cuộc sống của tôi. Tôi không biết mô tả nó như thế nào, nhưng tôi biết nó đang ở đó và cười nhạo tôi.
Nó mang đến sự vô định, trống rỗng và mơ hồ cho tôi. Theo một cách rất sáng tạo nào đó mà tôi không hề hay biết, chỉ đến khi nó thật sự mạnh mẽ và bùng nổ thì tôi mới biết nó ở đó từ bao giờ rồi.
Tôi nghĩ nó thật giỏi thì đã làm được điều gì đó, theo cái cách không ngờ tới và không ai có thể đoán trước được. Ta có nên trao giải thưởng sáng tạo và táo bạo cho nó không nhỉ?
Sáng hôm qua, tôi nghe tin bạn tôi đã bỏ bồ. Cô ấy nói quan điểm sống không hợp nên sẽ không thể tiến xa được. Chia tay. Tôi thấy cô ấy thật mạnh mẽ và quyết liệt. Tôi thật ngưỡng mộ những người quyết đoán như vậy. Bởi một người luôn gặp khó khăn khi ra quyết định như tôi thật sự rất khó để làm gì mạnh mẽ đến như vậy.
Cũng hôm qua thôi, tôi soạn lại đống sách của mình. Tôi chuyển toàn bộ số sách tôi có vào một chiếc hòm sắt, ngăn cho 2 chú chó ở nhà ngứa răng mà cào nát những cuốn sách ấy. Tôi lọc ra được một chồng sách gần 20 cuốn tôi chưa đọc. Vậy mà cũng trong chiều qua tôi đã nhận về thêm hai cuốn nữa từ Tiki. U là trời. Tôi đã dặn mình không được mua sách bừa bãi khi chưa đọc hết cơ mà. Vậy mà tôi vẫn không buông được cái App Tiki đầy mê hoặc kia.
Tôi nhiều lần tự nhủ với bản thân, phải đọc hết những cuốn sách còn xếp ở trong nhà trước khi mua thêm bất cứ cuốn sách nào nữa. Vậy mà tôi đã chẳng làm được nó.
Hiện nay, tôi vẫn đang chăm chỉ đọc nốt những cuốn sách đó. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ lại đặt thêm khi chưa đọc hết những cuốn sách tồn trong nhà. Tôi đoán vậy. Đây có tính là thất bại từ trong suy nghĩ không nhỉ. Chưa làm mà đã biết mình sẽ chẳng làm ra kết quả rồi. Hay là tôi nên vờ như mình thật sự sẽ hoàn thành nó. Có lẽ như thế sẽ là cách mà nhiều người làm, và tôi có phải nên làm theo nó?
Tôi đã tự đặt mục tiêu cho năm 2022 của mình là sẽ đọc được ít nhất 60 cuốn sách. Nghe có vẻ hơi thành tích. Nhưng đây là con số để tôi nhắc nhở bản thân phải chăm chỉ đọc sách mỗi ngày. Tất nhiên nếu hết 2022 mà tôi không làm được như vậy thì cũng không có gì to tát. Nhưng nếu đặt ra 60 cuốn mà đọc được 6 cuốn thôi thì cần xem lại.
Bạn biết đó, mỗi lần tôi đọc xong cuốn sách nào đó, tôi đều viết lại những bài học cho riêng mình. Đây là phần tôi rất thích, bởi nó là bước khởi động để nhắc nhớ tôi về mục đích mà tôi đến với đọc sách. Tôi muốn cuộc sống của tôi tốt hơn, xinh đẹp và màu sắc thông qua các bài học tôi tích lũy và áp dụng vào cuộc sống của mình. Tôi luôn nhắc nhở mình đọc sách không phải để lấy số lượng, nhưng số lượng sẽ chứng mình tính bền bỉ của mình. Có câu “mưa dầm thấm lâu”, nó thật sự rất phù hợp với việc đọc sách và tự học.
Có nhiều khi chỉ đọc vậy thôi, không biết từ bao giờ mà đôi phần tính cách được giản chế, đôi phần tự do được cổ vũ, đôi phần can đảm được gia tăng.
Lại nhắc về mưa, vậy mưa cũng không quá xấu xa như hình dung cố hữu trong tôi phải không? Tiếng mưa rất hợp với trạng thái đọc sách. Ru ta chìm trong biển chữ.
Thôi thì không thể thay đổi thế giới thì hãy bắt đầu từ bản thân.
Chương 6. Viết và viết về một ngày lễ tình nhân…
Tôi chưa từng đón Valentine với người yêu bao giờ. Nói có thể vô lý nhưng đây là sự thật. Tôi chưa từng được trải qua cảm giác ngọt ngào bên cạnh người mình yêu. Hoặc giả dụ, nó đã từng xảy ra mà tôi không còn nhớ thì quả thật là nó đã không mấy ấn tượng trong ký ức của tôi rồi.
Tôi không có nhiều ấn tượng lắm với các đợt lẽ tình nhân trong đời. Tôi không nhớ chắc mình đã làm gì vào ngày hôm đó. Nhưng tôi chắc chắn là nó chưa bao giờ là một ngày đặc biệt trong ký ức của tôi suốt bao năm nay.
Tối qua, trong lớp học tiếng Anh của tôi, mọi người có thảo luận một chút về ngày lễ tình nhân. Tôi cũng mạnh dạn chia sẻ rằng, ngày lễ tình nhân tôi rất có hứng thú để hóng chuyện tình yêu đổ vỡ của bạn bè. Giống như một cái gì đó rất “đáng đời” và “vui vẻ”. Nó là một suy nghĩ thật trẻ con, đôi lúc tôi tự bật cười với điều đó.
Tôi không nhớ nỗi những năm trước tôi nghĩ gì, ước gì vào ngày Lễ tình nhân này. Nhưng năm nay tôi thật lòng vui vẻ khi nắng ấm tràn về. Vậy thì ra đường đi chơi cũng sẽ ấm áp, dễ chịu hơn. Các cặp tình nhân chắc cảm thấy rất vui vẻ, bởi nếu trời mưa rét thì thật lãng phí một ngày lãng mạn. Tôi tự mỉm cười bởi có vẻ như tôi đã trưởng thành thật rồi, bớt một chút trẻ trâu trong suy nghĩ.
Tôi không háo hứng, mong chờ hay ghen ghét về ngày lễ này. Tôi bổng thấy mình đã bình thản hơn chút. Cũng không có gì ghê gớm để phải đăng một đoạn status để nói về tình trạng “ế ẩm” trong mắt rất nhiều người của tôi.
Chiều ấm, hẹn bạn Lan Hương xuống phố. Không phải vì hai đứa không có bạn trai nên mới hẹn nhau mà là hôm nay nắng ấm. Bạn Lan Hương còn không biết hôm nay là ngày lễ tình nhân. Ôi những con người không màng sự đời hẹn nhau gặp gỡ.
Kể những câu chuyện dài về hiện tại, về tương lai và cả về quá khứ. Uống một quả dừa to, cắn một đĩa hướng dương, chụp vài ba bức ảnh. Có ngần ấy thôi cũng đủ ấm lòng rồi. Đăng bức ảnh, giữ làm kỷ niệm để những năm về sau facebook nhắc lại còn biết khi ấy ta đang sống vui hay như thế nào.
Vài ngày mang những lợn gợn lo lắng, nhưng rồi mọi thứ cứ lần lượt trôi qua, nhẹ nhàng và nhanh chóng. Thời gian trôi thật nhanh và chẳng chờ cho ta lười biếng.
Thẩn thơ nghĩ ngợi, rồi lại ngồi vào bàn, viết một dòng suy nghĩ, ngó nghiêng dăm ba trang thông tin thú vị. Đọc vài dòng sách, chìm vào suy tư.
Bỗng ước rằng hóa kiếp con ong, cả một đời chạy đi kiếm mật, sống bằng sự ngọt ngào, gieo lên những ngọt ngào. Có vay có trả.
Tôi nghĩ hôm nay cũng có thể gọi là ngày lễ tình thân. Những mối tình thân thiết, mang lời chúc hạnh phúc, an yên cũng rất đáng để nhắc tới trong một dịp lễ không chính thống lắm trong năm.
Chương 7. Viết và viết về một hi vọng…
Bỗng dưng ngồi dậy, mò những bài viết về Affiliate và nghĩ: Sao mình không thử nhỉ?
Nói thật với Blog của tôi thì không mấy hi vọng với cách kiếm tiền kiểu này. Bởi tôi thấy mọi người thường có vài nghìn lượt traffic mỗi ngày mới ra được vài ba triệu. Còn Blog của mình thì thật là không dám nhắc.
Tôi không chắc mọi thứ có theo kế hoạch hay không nhưng tôi biết rất rõ một điều rằng chẳng có gì là tự nhiên mà có. Có lẽ tôi cần phải làm lại SEO cho blog của mình. Blog của tôi cũng đã từng khá rôm rả khi tôi lên những bài viết chuẩn SEO mỗi ngày. Rồi bỗng tôi lại dừng chúng lại theo một cách gì đó rất lạ kỳ.
Tôi không nhớ rõ tại sao tôi dừng việc làm SEO cho blog, tôi chỉ nhớ rằng tôi chỉ muốn viết và viết mà thôi. Như một cú tát lật mặt rằng, traffic giảm xuống đáng thương, đến cái mức còn chẳng dám khoe với ai là mình đang có một Blog cá nhân như vậy nữa. Tất nhiên là người trong nghề sẽ biết chứ người không biết họ cũng chẳng có gì để mà xét nét tôi. Ấy thế mà tôi vẫn sợ.
Chiều nay tôi bỗng ngồi bật dậy, mò mẫm những chỉ dẫn của những người từng làm Affiliate thành công và quyết định: Mình phải thử nó!
Nếu không thử thì biết đến bao giờ mới biết tới mùi thất bại chứ nói gì đến thành công như bao người. Mặc dù tôi đang tìm mọi cách cố gắng đưa Blog của tôi thuần chủng theo chủ đề liên quan tới sách. Nhưng thú thật thì tôi có rất nhiều điều muốn viết trên Blog này. Không chỉ là mỗi sách.
Mọi thứ thì đương nhiên không dễ dàng gì rồi, nhưng sao chứ. Tôi vốn chưa từng được thử làm cái gì dễ dàng cả. Cả đoạn đường đều rất gập ghềnh luôn. Một lần lại một cách gập ghềnh khác nhau. Chẳng lần nào giống lần nào.
Viết, viết và viết. Mang tiếng nói bên trong con tim gõ xuống bàn phim đen trên máy tính. Chờ đợi để đọc xem những bình luận và rồi cứ đợi mãi.
Thỉnh thoảng tôi đứng giữa kỹ thuật và nghệ thuật. Thỉnh thoảng tôi đứng giữa phiên bản cứng và mềm. Lăn tăn không biết nên đi theo hướng nào.
Bạn có đang thấy tôi đang viết lan man đi không? Vì giờ trong đầu tôi quả thật đang rất lan man lung tung không theo mỗi ý nghĩ gì rõ ràng cả. Lạ kỳ biết chừng nào.
Vốn định viết gì đó dài hơn, nhưng mà tới giờ nấu cơm rồi. Phải nấu cơm mới kịp giờ ăn hằng ngày. Thú thức tôi không thích làm cuộc sống thời khóa biểu. Nó sớm làm tôi chán ngấy giống như chuỗi ngày gần đây của chính tôi.
Chương 8. Viết và viết về từ mới “deep work”…
Deep Work – Làm việc sâu.
Thuật ngữ mới mà tôi tìm thấy trong cuốn sách Deep Work của tác giả Cal Newport. Tôi đã đọc đến chương số 3 của cuốn sách. Đây chỉ là một phần ba cuốn sách thôi nhưng tôi chắc chắn đây là những gì tôi tìm kiếm bấy lâu.
Tôi từng chia sẻ rằng tôi không thể tập trung làm một việc gì đó trong một thời điểm. Tôi thường dễ bị xao nhãng bởi các yếu tố bên ngoài như Internet, mạng xã hội, mây, gió, trời, người, cảnh… Gần như tất cả mọi thứ sinh ra trên đời này đều có thể làm tôi bị xao nhãng.
Trong phần đầu tiên của cuốn sách mang tên Ý tưởng đã cho tôi thấy tầm quan trọng của trạng thái làm việc sâu. Trạng thái mà 100% năng lượng, tinh thần, bàn tay, khối não đều tập trung cho một việc đó. Tôi cần trạng thái này. Cần nó khi viết, cần nó khi đọc, cần nó khi học…
Khi đọc cuốn sách này tôi tự hỏi mình đã dành bao nhiêu thời gian cho mạng xã hội vô bổ kia? Không gian làm việc của tôi có thể loại bỏ những thứ gì? Tôi cần làm gì để tránh xa những xao nhãng đang diễn ra quanh tôi mỗi ngày?
Hàng loạt các câu hỏi quẩn quanh trong đầu tôi. Tôi quyết định ghi lại thời gian hoạt động của mình trong một ngày. Tuy chưa hết ngày nhưng nhìn sơ qua tôi cũng thấy thời gian của bản thân đang bị bỏ phí vào Internet rất nhiều. Thật tệ!
Tôi nghĩ tôi sẽ có rất nhiều ý tưởng sau khi đọc xong cuốn sách này. Tôi nhất định sẽ nói những điều tuyệt vời đó cho bạn, nhưng hãy cho tôi chút thời gian nhé.
Hôm nay tôi chỉ muốn viết tới đây thôi. Chúc bạn ngủ ngon nhé!
Chương 9. Viết và viết về một vài lan man trong ngày nắng ấm…
Hôm nay, trong cuốn sách Deep Work, tôi đang đọc, một lần nữa tôi bắt gặp việc đi bộ giúp chúng ta làm việc hiệu quả hơn.
Nói thật là vài tuần nay tôi không đi bộ nữa. Thời tiết lạnh lẽo cộng thêm mưa lâu ngày làm tôi trời nên lười biếng bước ra đường. Chưa kể hiện này Vĩnh Phúc đang là một tỉnh nóng về F0 Covid-19. Có thể nói, hiện những người F0 không còn mang những nỗi lo như trước khi tiêm vacxin. Mà người cần lo là những người chưa mắc F0.
Một tín hiệu khả quan là hầu như các ca nhiệm F0 đều có thể tự điều trị và bình phục ngay tại nhà. Có thể đây là kết quả của những lần triển khai tiêm vacxin diện rộng trên toàn tỉnh. Yên tâm hơn rất nhiều.
Cũng trong cuốn Deep Work, một lần nữa lời khuyên hãy giới hạn thời gian bạn làm một việc gì đó, nó sẽ làm tăng tính tập trung. Điều này đã được Grate Solomon nhắc tới trong cuốn sách Cứ viết đi! mà tôi đọc hồi tháng trước. Grate nói rằng, hãy đặt đồng hồ báo thức cho mỗi lần viết của bạn. Viết một mạch, không ngừng lại để đọc, không ngừng lại để sửa, đơn giản là vặn vòi cho dòng chảy ngôn từ được tuôn ra.
Tôi càng thêm tin tưởng vào những điều kỳ diệu từ cuốn sách Cứ viết đi này. Thật sự là những phát hiện giá trị. Đến nay, tôi vẫn cố gắng luyện viết mỗi ngày nhưng đôi lúc quên đặt báo thức. Có lẽ tôi nên nghiêm túc thực hiện những lời khuyên giá trị này. Bỏ phí chúng là một điều vô cùng đang tiếc.
Tôi phát hiện ra ba cuốn sách gần đây tôi đọc đều là sách thiên về các nghiên cứu, những phát hiện mang tính cộng đồng và được thử nghiệm trên rất nhiều người. Có lẽ bởi vậy mà chúng làm tôi có chút ngợp thở. Đúng là chẳng có gì dễ dàng như sách self-help cả, chỉ cần đọc lướt cũng hiểu được nội dung. Mấy cuốn này, chỉ cần có chút mất tập trung là tôi có thể lệch nhịp của cuốn sách.
Quả thực những nghiên cứu khoa học thường chẳng dễ đọc. Nó có vẻ mang tầm cơ mà nhiều số liệu thực tế đáng kinh ngạc nhưng quả thật càng đọc càng thấy mình sải bước ra biển lớn. Đấy là một lợi ích cần được nhắc tới thật nhiều lần trong bài viết Lợi ích của việc đọc sách mang lại cho tôi. Bạn đọc bài viết đó rồi chứ?
Hôm nay là một ngày nắng. Nắng đúng theo nghĩa của nắng luôn. Ấm, tia nắng trải vàng đều trên những chiếc lá trước sân. Tôi chạy ra giữa sân và nhìn thấy bóng mình in xuống nền gạch đỏ. Thời tiết xinh đẹp mà tôi luôn chờ mong từng ngày. Thời tiết ấm lên cũng làm tâm trạng con người tốt hơn. Nhưng chiếc răng đau thì vẫn chưa thể yên tâm tưởng. Vẫn biết là vài ngày sẽ khỏi những cơn thèm bánh trưng rán vẫn sục sôi trong khoang miệng. Từng dòng nước miếng cứ ứa ra thèm thuồng. Ôi chao thấy mình sao mà đáng thướng ghê.
Mừng cho một ngày nắng, cũng xách xe máy ra ngoài mua chút đồ để hỗ trợ việc đọc sách. Tôi mua Stick note ấy mà. Mua hẳn 2 tập luôn, tha hồ mà dùng. Gần đây tần suất dùng Stick note ngày càng cao, tôi vẫn đang cân nhắc có nên chuyển hẳn sang viết sổ không. Nhưng tôi vẫn nghĩ nên dùng Stick note. Tôi nghĩ nó cũng là một cách đánh dấu sách thêm sinh động và màu sắc.
Hôm nay không ngồi quán cafe mọi ngày nữa mà đổi sang một quán trà chanh ven đường. Dịch vụ và không gian đương nhiên không bằng quán cafe quen được nhưng cảm giác mới mẻ không thể bàn cãi.
Thật tuyệt vì hôm nay có nắng. Thật tuyệt vì hôm nay vẫn viết. Thật tuyệt vì hôm nay vẫn đọc.
Những dòng miên man này cần có chỗ để lưu lại mà. Phải không?
Chương 10. Viết và viết về một chút wow…
Xin chào! Chào một ngày nắng đẹp!
Hôm nay là một ngày có ích và nhiều hứng khởi với tôi. Như bạn biết đó, tôi thường căng tràn hứng khởi bởi những tia nắng đầu ngày. Và hôm nay là một ngày như thế.
Thực tế thì tôi đang gõ dòng chữ này sau hàng loạt những hoạt động đầy hứng khởi trong một ngày nắng ráo.
Tôi rời giường với tinh thần tràn đầy hi vọng và mang một tâm trạng vui vẻ khi bước xuống giường. Một tín hiệu màu xanh lá cho một ngày nhiều điều tích cực sẽ xảy đến.
Cùng với lịch trình đã định dạng sẵn trong đầu, tôi khởi động một ngày của mình bằng những trang sách mới trong cuốn sách The power of Wow – Trải nghiệm Wow. Một cuốn sách mang văn hóa Zappos.com đến gần hơn với khách hàng, bạn bè, đối thủ của Zappos. Truyền cảm hứng tạo nên thế giới tốt đẹp hơn mỗi ngày trong mỗi chúng ta. Đây là cuốn sách tôi đặt về cách đây nửa năm trước, đúng hơn là khoảng 8 tháng trước. Như bạn biết đó, 8 tháng trước thì tôi đang ở Sài Gòn. Và cuốn sách này đã xa cách tôi 6 tháng tiếp sau đó, do chuyến công tác bất tận tại thủ đô Hà Nội hồi giữa tháng 6.
Nói về quá trình từ lúc biết cuốn sách này, đến đặt mua và đọc thì quả là một hành trình dài, cũng cỡ vài năm. Những không sao, quan trọng và hôm nay tôi đã lật những trang sách đầu tiên và đọc nó. Đây mới là thông tin quan trọng.
Nhập tâm đọc gần như một phần ba cuốn sách trong sáng và chiều nay, nó làm sống dậy trong tôi rất nhiều kỷ niệm, kí ức đẹp và cả những trải nghiệm xưa cũ. Khi ấy tôi còn là một cô nhân viên luôn mặc trên mình màu quần áo đen kịt. Từ giày, áo, quần, đến kẹp tóc, một màu đen không lối thoát. Tôi khi ấy đang dấn thân trong sự nghiệm dịch vụ khách hàng, và luôn mang tâm thế của một nhân viên chuyên nghiệp, mang suy nghĩ tích cực và lấy khách hàng làm trung tâm để làm việc. Tôi thật sự rất tự hào về bản thân về những trải nghiệm quý giá ấy.
Và hôm nay, cuốn sách này một lần nữa gợi lên chúng, làm tôi xúc động, nhớ nhung và hồi hộp. Đây là một cảm xúc trước nay chưa từng có khi tôi đọc sách. Rất xứng với cái tên của cuốn sách: Wow.
Tôi mạnh dạn hoàn thành xong toàn bộ check list của mình trước 5 giờ chiều, cảm giác này giống như lời nhắc của Cal Newport trong cuốn Deep Work mà tôi mới hoàn thành nó vào tối qua. Luôn đặt một thời hạn cho tất cả các việc trong ngày, lên kế hoạch cho từng phút trong ngày.
Sự kỳ diệu sau những ngày đọc sách. Tôi luôn cảm thấy thích thú về những trải nghiệm của mình trong những ngày tôi chuyên tâm đọc sách một sách sâu. Giống như cụm từ “làm việc sâu” trong cuốn Deep Work vậy. Bởi vậy tôi đã nhanh chóng bổ sung lợi ích này vào phần bình luận của bài viết Lợi ích của việc đọc sách mang lại cho tôi. Sự kỳ diệu này với tôi là vô cùng đang quý.
Cùng trong chiều này, tôi quyết định lên bài với từ khóa “Văn hóa doanh nghiệp” với những ví dụ điển hình trong các công ty hàng đầu nổi tiếng với những văn hóa doanh nghiệp đang học hỏi và mơ ước. Đương nhiên, cảm hứng này có được từ trong cuốn sách Wow tôi đọc sang này. Và không khó để đoán được Zappos được nhắc đến trong danh sách ví dụ này.
Tôi vô cùng ước ao sẽ được làm việc trong những doanh nghiệp giống như Zappos hoặc gần gần như vậy. Đó thật sự là vinh hạnh, may mắn và sứ mệnh nên có của bất cứ ai trong đời. Đặc biệt với những người có tư duy lấy khách hàng làm trung tâm như tôi, có thể cả là bạn nữa…
Sau khi hoàn thành xong bài viết, tôi quyết định sẽ đạp xe một vòng nhân một ngày trời quang mây tạnh nắng vàng như thế này. Ngắm nhìn quê hương xinh đẹp của mình; với hàng cây xanh hai bên đường đầy thơ mộng. Trời thật cao và xanh. Một lần đạp xe đạp ra ngoài, tâm trạng tôi đặc biệt tốt lên, như được giải tỏa cảm xúc vậy. Một chút vận động về mặt thể chất có thể xóa tan căng thẳng về mặt tinh thần là điều thần kỳ mà tôi luôn tin tưởng.
Trước khi viết những dòng này, tôi đã vào Spiderum của tôi, đây là một mạng xã hội dành cho những người muốn viết và yêu viết. Tôi mới gia nhập nó, và coi đây là một giải pháp thay thế cho facebook. Nói thật thì tôi rất muốn biến khỏi facebook, rời xa nó, nhưng tôi vẫn cần xuất hiện ở đó với khá khá lý do. Bởi vậy, trong thời gian tôi chưa thể cắt bỏ hoàn toàn facebook, thì tôi cũng sẽ hạn chế xuất hiện ở đó. Tôi chọn Spiderum là nơi xuất hiện thường xuyên hơn của mình.
Tôi thực hiện những bài đăng của mình trên Spiderum và cũng có một vài tín hiệu tích cực đến từ trang mạng này. Tất nhiên, có những bài viết của tôi được nhiều người quan tâm và cũng có những bài rơi vào trạng thái “xịt”. Hơi xấu hổ một chút nhỉ?
Chính xác thì trong chiều nay tôi đã nhận một tin nhắn cảnh báo đến từ admin của trang mạng này. Với những lý do liên quan tới backlink tôi dẫn trên bài viết của mình. Đây là một cảnh báo tôi có thể dự đoán trước và tôi hiểu là tôi nên tuân thủ nguyên tắc cộng đồng ở tại đó. Tôi có chút lách luật trong bài viết của mình. Nó thật sự không trung thực và tôi nên trở về là mình, một người chính trực sẽ hợp hơn.
Lời cảnh báo như sau:
“Chào bạn, mình là Editor đến từ Spiderum, Spiderum luôn ủng hộ việc dẫn link nhằm tăng nội dung tham khảo cho bài viết. Tuy nhiên, nếu bạn dẫn quá nhiều link về website cá nhân của bạn thì hệ thống của chúng mình sẽ coi đó là spam backlink. Mong bạn hạn chế việc dẫn link về website của bạn, chỉ nên đặt từ 1 đến 2 link thôi bạn nhé.”
Tôi tự hào vì mình đã không có những suy nghĩ và hành vi tiêu cực, bởi tôi biết tôi đang vi phạm nguyên tắc. Thay vì tức giận, trách móc, tôi đã trả lời với tâm thế tiếp nhận những điều mà bạn Admin chia sẻ.
“Cảm ơn bạn vì đã đưa ra lời cảnh báo. Tôi tin rằng thông tin của bạn rất hữu ích với tôi khi tôi mới tham gia vào cộng đồng Spiderum đầy cảm hứng này. Tôi sẽ điều chỉnh lại các link đang đính kèm tại các bài viết nhằm đảm bảo nguyên tắc hoạt động tại cộng đồng. Một lần nữa cảm ơn thông tin từ bạn. Chúc bạn một ngày nắng đẹp. Thân mến!”
Tôi trung thực với sự việc xảy ra, đây là điều tôi phải khen ngợi chính mình. Tôi đã làm rất tốt điều tôi nên làm.
Tồi nghĩ hôm này là một ngày thực sự xinh đẹp với tôi. Một ngày nắng với những câu chuyện nhỏ xinh trên đoạn đường của tuổi trẻ.
Chương 11. Viết và viết về một vài nhẹ nhõm…
Nói đúng ra tôi đã định dừng bản Ebook này ở chương thứ 10. Vì sao ư? Bởi tôi nghĩ mình không thể viết được đến chương thứ 15 theo dự định ban đầu. Và nếu như không phải chương 10 hoặc chương 15 thì những còn số ở giữa quả thật không hoàn hảo. Sự không hoàn hảo này cần được loại bỏ.
Nhưng hôm nay bạn vẫn được đọc chương 11, và bạn sẽ đoán tôi sẽ dừng Ebook này ở chương 15. Tôi đoán là bạn sẽ sai.
Tại sao ư?
Rất đơn giản, vì tôi chợt nhớ về những gì đọc được trong cuốn sách “Hoàn thành – kết thúc những gì bạn đã bắt đầu” đã nhắc nhở tôi về điều đó. Đừng để cho chủ nghĩa hoàn hảo dẫn dắt bạn đi tới bỏ cuộc chỉ vì một “lỗ hổng” nào đó đại diện cho sự không hoàn hảo. Nó cần được kiểm soát.
Tôi mừng vì tôi đã áp dụng được gì đó từ những điều tôi đọc được trong các cuốn sách. Đây nên là một lòng khen dành tặng cho tôi. Bạn làm tốt lắm.
Tôi dự định sẽ tiếp tục viết, viết đến ngày cuối cùng của tháng 2, ngày 28 tháng 2. Và cuốn sách này dừng lại ở chương nào thì nó sẽ kết thúc tại đó. Sẽ chẳng sao cả, bởi đây là một thử thách dành cho tôi. Có vẻ nó có đôi chút “ăn gian” nhưng nó đã khiến tôi “đá văng” thằng cha chủ nghĩa hoàn hảo kia sang một bên, dành chỗ cho anh bạn “hoàn thành”. Tuy là cũng không có gì đáng biểu dương, thậm chí có đôi chút xấu hổ nhưng tôi luôn biết cách trần an và động viên mình. Tôi sẽ nói với mình rằng, thất bại là chuyện thường tình, và bài học sau khi thất bại cũng vô cùng đáng giá. Đây là một phần tôi đọc được trong cuốn sách “The power of Wow” mà tôi có nhắc tới ngày hôm qua. Thật tuyệt, vì tôi lại vừa áp dụng điều tôi đọc vào cuộc sống của mình.
Tôi có một bí mật muốn tiết lộ cho bạn nghe về quyết định sáng nay của tôi. Tôi đã quyết tâm rút hết tiền tiết kiệm hiện có của mình để đầu từ cho một khóa học với một niềm kỳ vọng rất lớn. Đây có thể là một rủi ro lớn chưa từng có trong cuộc đời tôi, hoặc một thành công bùng nổ trong thời gian tới. Chúng ta đều không biết chắc. Nhưng tôi hiểu rằng mình phải làm gì đó, thậm chí là thật bại. Thất bại thật nhanh.
20% điều chúng ta làm sẽ mang 80% kết quả, và dù thất bại có thể sẽ chiếm tỷ lệ lên tới 80% thì tôi vẫn kỳ vọng và 20% cơ hội thành công kia sẽ bù đắp lại tất cả.
Tôi có những cơ sở và nhận định của riêng mình khi ra quyết định đó. Tạm thời tôi chưa thể nói nhỏ cho bạn nghe về nó nhưng tôi biết, một ngày nào đó tôi sẽ tiết lộ về bí mật này. Bí mật này có thể là câu chuyện thành công hoặc thất bại của tôi. Nó có thể đi bất cứ sự kiện nào và tôi quả quyết là nó đều đáng giá.
Nếu 80% thất bại kia xảy đến, thì tức là tôi đã mua thêm một bài học mới với mức giá tương đương. Có vẻ như khoản đầu tư này được nhân đôi giá trị nhận được. Nhưng nếu 20% kia xảy ra thì quả thật rất tuyệt vời và đáng chúc mừng phải không. Nó là tất cả những gì mà tôi có thể nhận được.
Có vài việc, tôi nghĩ tôi cứ âm thầm, bền bỉ và thực hiện. Không cần đánh trông khuya chiêng. Tôi chỉ cần nhìn thẳng vào mục tiêu phía trước của mình. Mọi hành động đều dẫn đến một kết quả nào đó. Nếu đó không phải là kết quả ta muốn thì có thể ở bước nào đó ta đã hành động chưa thật sự đúng đắn.
Tất cả động lực này tôi cũng có được trong cuốn sách đang đọc. Tôi mừng vì tôi đã cố gắng đọc mỗi ngày, mặc dù so với nhiều người nó chỉ là một hạt cát nhỏ bé. Nhưng với tôi, nó nhất định là một phần của kho báu.
À, nhân tiện tôi muốn khoe với bạn rằng hôm nay với tôi là một ngày nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm bởi cuối cùng tôi cũng ra quyết định sau nhiều ngày cân đo đong đếm cùng sợ hãi âu lo. Nhẹ nhõm là bởi nhiệm vụ của mẹ tôi giao cho tôi trong sáng nay đã được hoàn thành. Nhiệm vụ đơn giản chỉ là bê đám cành cây ở vườn vào sân phơi nắng. Nhẹ nhõm là bởi sau gần 8 tháng cuối cùng tôi cũng đã được tẩy da chết toàn thân. Lẽ ra tôi nên làm việc này sớm hơn những tôi luôn muốn đợi những ngày nắng đẹp như hôm nay vậy.
Tôi luôn cảm thấy tôi hợp với trời nắng hơi bất cứ loại thời tiết nào. Tôi thấy được là mình với một ngày nắng ráo. Điều quan trọng là cảm hứng luôn ngập tràn quanh cơ thể tôi. Chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi. Trong khi tôi tắm. Trong lúc rửa rau. Trong khi đạp xe đón nắng sớm nhè nhẹ. Có lúc là khi đặt đồng hồ để đọc sách. Tất cả chúng hiện hữu bên cuộc đời tôi. Làm chúng trở nên sinh động. Tôi yêu các ý tưởng. Ý tưởng sinh ra để đá văng những rào cản. Và nó luôn là như thế.
Nhân nói về ý tưởng, tôi đang có một nhiệm vụ về một Topic vào 10h sáng mỗi thứ 7 hàng tuần có tên: Tuần này bạn đọc gì? trong một nhóm viết lách. Chuyện là tôi được mời đảm nhận vị trí MOD cho nhóm đó với sự nhiệt tình vốn có của mình. Điều này thật tuyệt! Hình như tôi chưa từng khoe chuyện này với bất kỳ ai, ơ tại sao nhỉ? Không biết tại sao luôn đấy… Dù sao nó cũng không thật sự quan trọng.
Vậy thì tôi nghĩ mình sẽ mang một chút điều gì đó mới mẻ và vui vẻ vào thứ 7 hàng tuần phải không. Có lẽ tôi cần thiết kế một bức ảnh thật xinh xẻo, cùng một bài content đáng yêu đến cho mọi người. Hãy làm họ tham gia và chia sẻ cùng chúng ta. Được mà nhỉ? Chúng ta cứ làm từng biết, và ý tưởng sẽ từ từ hé lộ cùng sự linh hoạt của chúng ta. Đây chính là cách để tôi làm bất cứ điều gì. Bởi nếu đợi mọi thứ hoàn chỉnh có lẽ đã thật sự muộn rồi.
Chương 12. Viết và viết về một cuốn sách chủ đề viết…
Phải nói thật rằng hôm nay tôi đã định “gian lận” mục tiêu đọc sách của mình bằng việc sẽ đọc một cuốn sách rất mỏng để hoàn thành mục tiêu trong tháng của bản thân. Nhưng một bài viết trong facebook đã làm thay đổi kế hoạch này. Tôi đã không tham gia vào trò “gian lận” ấy. Bởi tôi cần đọc ngay, liền và gấp cuốn sách “Để trở thành người viết”. Thật tuyệt vì tôi đã làm thế.
Tôi đã đọc xong một nữa cuốn sách đó, và nó tiếp cho tôi thêm thật nhiều những động lực cùng những bài học. Thậm chí có những điều tôi đã đọc ở đâu đó và đã áp dụng nhưng khi gặp lại nhiều lần trong một cuốn sách, nó làm tôi cần làm theo một cách quyết liệt hơn thế nữa.
Một cuốn sách mang những câu chuyện từ các tác gia nổi tiếng thế giới như Haruki Murakami, Oscar Wilde, J.K.Rowling, Ernest Hemingway… Có quá nhiều điều trùng hợp đến từ các câu chuyện của họ. Nó như một công thức chúng giúp họ trở thành những tác giả nổi tiếng trên khắp thế giới trong những thập kỷ vừa qua. Và tôi được khai sáng, được tắm thêm chút nắng xuấn ấm áp cho chính những ngày sống trong nhiều sự hoang mang của mình.
Một trong những điều mà mọi nơi, mọi lúc, mọi câu chuyện của các tác gia đều nhắc đến là họ viết, ngày nào cũng viết, không bỏ một ngày nào. Nó giống như hoạt động ăn cơm, uống nước trong ngày vậy. Đó không phải một công việc cần được sắp xếp hoặc gia hạn, nó là một hoạt động thường ngày, nó luôn luôn xuất hiện. Và nếu viết không xuất hiện trong ngày thì hôm đó là một ngày bất thường.
Viết với họ là một hoạt động được sống với chính mình, lẻn sâu vào ngõ ngách của tâm hồn và cũng có đôi lúc bay nhảy và lạc vào một mê cung nào đó. Nhưng cuối cùng họ đều thoát ra và hoàn thành nó. Không ai trong số họ tìm kiếm cảm hứng để rồi viết cả, họ viết để theo đuổi cảm hứng, một cách chủ động. Có người lạch cạch gõ trên chiếc máy đánh chữ cổ lỗ sĩ. Có người thích chậm rãi với bút và giấy. Có người nhịp nhàng trên chiếc Macbook. Họ có thể sử dụng các công cụ khác nhau, nhưng họ đều dùng 10 ngón tay để “làm việc với suy nghĩ”. Thật tuyệt.
Tôi chợt tự hỏi chính mình, tôi có hằng ngày viết viết và viết. Biến hoạt động này giống như một việc thường nhật luôn phải xảy ra như ăn cơm uống nước chưa? Câu trả lời là chưa. Nhưng tôi cũng đang dần dần đưa mình tới đó. Hãy cho tôi thêm chút thời gian.
Tôi muốn mang tâm hồn mình vẽ trên mặt giấy, bay trong không chung và gặp gỡ với những tâm hồn đồng điệu khác. Đây chính xác là điều tôi muốn có. Tôi muốn viết ra những dòng suy trong đầu của mình, không bởi để phục vụ ai đó, mà là bởi để phục vụ niệm hạnh phúc giản dị của chính mình. Được mang câu chuyện và suy nghĩ của mình tạo hình trên “giấy”. Nó mới ấm áp làm sao.
Có đôi lúc tôi cảm thấy thật khó khăn. Có đôi khi tôi đã tạm quên niềm hạnh phúc giản dị đó. Có vài lúc tôi chẳng tìm thấy chút tài năng nào ở bên trong chính mình. Và một vài sự thật rằng, những gì tôi viết ra chưa đủ hấp dẫn với đám đông. Tôi buồn lòng vì điều đó. Bởi tôi còn phải đối mặt với cuộc sống đầy rẫy những khó khăn bên ngoài màn hình máy tính.
Thế nhưng, hôm nay, tôi đã biết không phải chỉ mình tôi mới từng trải qua điều đó. Những người viết khác họ cũng từng, và nó như một tình huống chung mà ai cũng phải trải qua. Khi tôi thấy khó khăn tức là tôi đang đến gần hơn với thành quả rồi đó. Tôi sẽ vượt qua nó bởi vì tôi muốn thấy thành quả của tôi. Nó hình gì? Nó màu gì? Nó có phát sáng không? Nó có mùi vị gì đặc biệt không? Tôi được phép chạm vào nó chứ? Tôi cần câu trả lời cho tất cả mọi thứ.
Ngay tại phút giây tôi gõ xuống dòng chữ này, bụng tôi đang réo lên vì đói. Nó thật sự làm tôi phân tâm. Và tôi nghĩ tôi có thêm một lời khuyên cho chính mình. Nhất định không để chiếc bụng đói làm phiền tới không gian và thời gian viết của bạn. Bởi nó có thế làm bại rối bời, phân vân, lười biếng, gấp gáp, tệ hơn là chốn chạy. Nó thật sự không nên xảy ra.
Tôi đồ rằng mình có thể sẽ hoàn thành được mục tiêu đọc và viết của mình trong tháng này. Tôi hi vọng là vậy. Tôi nghĩ tối nay, tôi có một nhiệm vụ cần thực hiện. Tôi sẽ hoàn thành xong bài Review cuốn sách “Deep Work” của mình.
Tôi từng sợ hãi không dám viết, bởi có quá nhiều lăn tăn đang xảy ra trong đầu tôi. Chúng canh giữ phần dũng khí ít ỏi bên trong đó. Nhưng thật may, cuốn sách sáng nay tôi đọc nói rằng, hãy cứ viết tất cả có trong đầu bạn, đừng sợ hãi, đừng hoang mang. Nếu cứ sợ hãi thì đến một bài viết dở cũng chẳng xuất hiện. Tôi hiểu hơn ai hết. Tôi phải thực hiện điều này. Bởi tôi nghĩ rằng, cuốn Ebook của tháng 3 sẽ là 30 chương chứ không phải 15 chương như dự định.
Chúng ta cần những mục tiêu, nhưng chúng ta càng cần hơn là hoàn thành nó. Hoàn thành nó mới chỉ là bước đầu tiên để tiến tới mục tiêu thôi, còn một chặng đường dài hơn ở sau đó… Bởi vậy hôm nay, chương này sẽ được đặt tên gì nhỉ?
Chương 13. Viết và viết về…
Chào buổi sáng, bạn đang đọc những dòng chữ được viết vào lúc 7 giờ 16 phút ngày 28 tháng 2 năm 2022. Một buổi sáng hiếm hoi, khi tôi thức dậy vào thời gian này và làm điều gì đó thật có ích cho cuộc sống. Thật diệu kỳ.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình cần theo đuổi một khung giờ thức dậy và đi ngủ bất chấp thời tiết, bất chấp địa điểm, bất chấp hoàn cảnh… Thế những tôi dường như thất bại trong việc thực hiện ý tưởng đó. Tôi đã rất tự tin thực hiện nó mỗi ngày khi còn ở Sài Gòn, và giờ thì không.
Có thể nói sức mạnh ý trí và kỷ luật của tôi không cao như tôi từng nghĩ.
Hôm nay là thứ 2 đầu tuần, nhưng lại là ngày cuối tháng và tôi sắp sửa bước sang một tháng mới với một dự án to đùng. Mấy ngày hôm nay tôi đều mong chờ, háo hức đếm từng ngày tới khoảnh khắc kỳ diệu đó. Mọi thứ đang trôi qua rất êm đềm. Tôi sẽ thực hiện tổng kết tháng này với kết quả như thế nào đây? Có vẻ không có nhiều điều đáng nói, bởi nếu có thì chúng hẳn phải đang chen chúc sẵn trong đầu của tôi.
Dự định sáng nay của tôi là thức dậy và thực hiện review cuốn Deep Work nhưng tôi đã không làm như thế. Bởi tôi biết rằng tôi chưa từng thực hiện bài Review nào chớp nhoáng như thế. Như vậy thật không công bằng với những độc giả của tôi. Họ xứng đáng được biết về những ý tưởng mới, những chiêm nghiệm mới, những nghiên cứu mới chứ không phải vài dòng cảm nhận sơ sài và rất chung chung. Tôi không muốn điều đó xảy đến với độc giả của mình. Theo bất cứ hình thức nào.
Trong rất nhiều lý do để tôi duy trì việc viết bài review sách là bởi chính tôi cũng cần đọc lại chúng. Đôi lúc tôi cần một vài thông tin và ý tưởng mà tôi có được khi đọc cuốn sách ấy mà chưa kịp mang vào cuộc sống của chính mình. Chúng luôn xứng đáng được diện hiện ở đời thực. Đây là tất cả những gì tôi mong muốn và kỳ vọng.
Ví dụ như chính cuốn Ebook này, nó đã hiện diện theo một cách nào đó dưới sự cộng hưởng của bài ba cuốn sách tôi từng đó. Tôi chỉ còn nhớ mang máng rằng, tôi nghĩ ra ý tưởng này khi đọc một cuốn sách nào đó, xuất bản những cuốn sách theo cách riêng của mình. Chúng phục vụ cho cảm xúc và không gian đa chiều trong tôi, không bởi vì sự khen chê hay bất cứ mục đích cao cả nào mà xuất hiện. Chúng chỉ cần xuất hiện bên đời tôi như một lời nhắc nhở rằng tôi có thể chọn cách mình sống, yêu, ghét, thương, đau, giận… Không ai có thể ngăn cấm bất cứ điều gì tôi chọn xảy ra. Đây là một dạng động lực, cũng là một dạng ngông cuồng.
Với ai đó, có thể những cuốn Ebook của tôi chẳng có một chủ đề cụ thể nào, cũng không mang thông điệp nào. Chúng giống như những dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi được viết ra vậy. Nếu gọi mỹ miều thì chúng thật giống quyển nhật ký cá nhân, không hơn không kém. Tôi vẫn ổn vì điều đó. Thậm chí vui mừng vì bạn phát hiện được ra điều đó. Tôi vẫn thực hiện hoạt động viết, viết và viết của mình mỗi ngày. Để chúng được sống cùng tôi, như một lẽ thường trong lịch trình một ngày của tôi. Chúng được xuất hiện là bởi lẽ dĩ nhiên phải thế.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tháng, và cuốn Ebook này sẽ dừng lại ở chương 13. Không phải sự tròn đầy như tôi từng mong muốn. Chủ nghĩa hoàn hảo từng nói với tôi rằng lẽ ra nó nên ở chương 15 hoặc chương 10 để tròn trịa hơn. Nhưng tôi quyết định chống lại thằng cha chủ nghĩa hoàn hảo kia. Tôi vẫn cứ hoàn thành cuốn Ebook này theo cách mà tôi muốn. Không bởi bất cứ lý do đẹp đẽ nào khiến tôi phải dừng lại. Đây thật sự là một điều quan trọng.
Trong một khoảnh khắc nào đó, có thể bạn sẽ còn chẳng quan tâm cuốn Ebook của tôi liệu có giống một cuốn sách không? Và tôi sẽ đứng ở cánh cổng màu trắng, với hàng rào là rặng hoa râm bụt đang mùa nở rộ, đỏ cả một góc đường. Khi đó bạn nhất định sẽ thấy nụ cười tươi rói của tôi xuất hiện để đón bạn vào khu vườn màu xanh lá của tôi. Thế giới của những điều tự nhiên, hoang dại, tự do và vui vẻ. Đó là tất cả những gì hiện lên trong đầu tôi khi tôi thực hiện các cuốn Ebook của mình.
Đừng mang các thước đo đến khu vườn của tôi, bởi nó sẽ làm bạn thất vọng. Tất cả những thứ xuất hiện ở đây, chúng không theo chuẩn mực của bất cứ đám đông nào bên ngoài cánh cửa màu trắng ấy. Chúng sống và theo chuẩn mực của riêng tôi.
Và tôi cũng chúc cho bạn, mang chuẩn mực của riêng mình sống một đời hạnh phúc!
The end.
ỦNG HỘ/ DONATE
Like Fanpage Hương Nguyễn Blog hoặc Follow Facebook cá nhân (Lê Thị Nhật Linh) để nhận thông tin mới nhất từ Hương Nguyễn Blog.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể cân nhắc việc ủng hộ mình bằng cách hoạt động BUY ME A BOOK tại chuyên mục ỦNG HỘ/ DONATE nhé!
Thank you!
Very nice write-up. I definitely appreciate this site. Thanks!