Cuốn sách online: Bước tiếp theo…

2
670

Sau khi xuất bản thành công cuốn sách online đầu tiên của mình mang tên HÃY CHO TÔI MỘT ĐIỂM TỰA… Tôi quyết định sẽ tiếp tục cuốn sách thứ 2 này để khởi động năm 2022 đầy thách thức này. Đây là bước tiếp theo trong hành trình thấu hiểu bản thân của cá nhân tôi.

Bạn đang đọc cuốn sách BƯỚC TIẾP THEO… – tác giả Hương Nguyễn, NXB Hương Nguyễn Blog.

Tôi không mong bạn đọc nó với tâm thế đánh giá, phản xét. Tôi hi vọng bạn đón nhận cuốn sách này như lời tâm sự của một cô gái 27 tuổi, chưa chồng và yêu thích màu xanh của cây lá. Chúng ta ở đây để nói nhỏ vào tai nhau những điều giản dị trong cuộc sống này. Chúng ta sẽ cùng cổ vũ và động viên nhau kiên trì và mạnh mẽ nhé!

Chương 1. Bước tiếp theo sau 10 năm thất bại với việc tự học Tiếng Anh…

“Nothing is predestined. The obstacles of your past can become the gateway that lead to new begi…” – Tide App.

Tạm dịch: Không có gì là tiền định. Những trở ngại trong quá khứ của bạn có thể trở thành cánh cổng dẫn đến những điều mới mẻ…

Happy new year!

You can call me, Huong.

Today is the first day of 2022. I want to thank myself of 2021. In 2021, I was brave and health. 2021 has given me a big lesson in perseverance. Perseverance brings results.

My 2022 goal is to get 5.0 ielts, read 60 books, write 50 book reviews and start learning meditation. I have many wishes. I wish I can speak English very well. I wish the traffic to my blog will grow. And I wish I would make a lot of money. Finally, I wish we all happy and health.

Thank for your attention!

Đây chính là bài nói đầu tiên bằng tiếng Anh của tôi vào năm 2022. Bài nói này chính là bài tập tôi làm cho đề bài của cô giáo tiếng Anh. 

Nếu bạn còn nhớ, trong cuốn Hãy cho tôi một điểm tựa… tôi đã từng nhắc tới, tôi quyết định học tiếng Anh ở trung tâm thay vì tự học ở nhà như trước. Tôi cần một người thầy, những người bạn và một môi trường rèn luyện mình.

Thông qua sự giới thiệu của một người bạn, tôi quyết định đóng học phí và theo học tại Opan English. Ở đây chúng tôi được kiểm tra khả năng trước khi tư vấn khóa học. Tùy theo khả năng và mục tiêu cuối cùng mà học viên sẽ có lộ trình học tập không giống nhau. Với khả năng phản xạ tiếng Anh cực kém của minh, tôi dễ dàng lọt top học viên học lại từ lớp Easy.

Lịch học của chúng tôi là 2 buổi tối/ tuần, thời gian còn lại chúng tôi sẽ được cô giáo giao bài tập rèn luyện hằng ngày. Chúng tôi áp dụng phương pháp học tập Kaizen vào trong lộ trình luyện tập này. Ngày nào cũng tự quay video luyện âm, luyện nói và đăng lên Group chung của lớp học. 

Ngoài ra, cô giáo áp dụng thêm vòng tròn đệ nhị thân, một phương pháp giúp người học cùng hỗ trợ và chịu trách nhiệm cho kết quả của nhau. Đây là một phương pháp lần đầu tôi được tiếp cận, nó làm tôi khá bất ngờ về tự duy hỗ trợ và chịu trách nhiệm chéo của các thành viên trong nhóm. Tôi nghĩ nó giúp nâng cao ý thức, tính trách nhiệm và sự đoàn kết trong một nhóm học tập khá cao.

Tôi đã tham gia lớp học được 5 buổi rồi. Và tôi thấy mình mạnh dạn hơn rất nhiều so với ngày đâu học. Ít nhất là tôi có thể tự nhận ra mình phát âm sai chỗ nào để luyện tâm. Đây thật sự là một dấu hiệu đáng mừng.

Tôi có những người bạn học chung cực kỳ dễ mến và tôi đang từng ngày vượt qua nỗi ám ảnh của mình.

Những thật bại của tôi với tiếng Anh trong quá khứ làm tôi luôn né tránh nó một cách uyển chuyển. Đôi lúc làm tôi tự tin, thu mình và cả những suy nghĩ tự trách tệ hại.

Sau rất nhiều “cái tát” đau trong công việc và cuộc sống vì sợ tiếng Anh, dốt tiếng Anh đã giúp tôi mạnh mẽ đối mắt với nó.

Vào cuối tháng 9 năm 2021, tôi quyết định xây lại lộ trình học tiếng Anh cho mình. Tôi gạt bỏ toàn bộ các lời khuyên và bí quyết từ những người học giỏi tiếng Anh trên Internet. Tôi quyết định nghiên cứu lại chính mình. Nghiên cứu phong cách học tập của mình, nghiên cứu tiềm lực của mình, nghiên cứu những điều tôi thích thú, nghiên cứu và làm rõ mục địch học tập… Đây quả thực là chuyên môn của tôi, chuyên môn của một người làm đào tạo.

Tôi đã tự khai sáng chính mình bằng việc nghiên cứu và hiểu rõ bản thân như một học viên của chính mình. Tôi vẽ ra lộ trình với 3 giai đoạn rành mạch như sau:

Giai đoạn 1: Xóa bỏ “hiềm khích với tiếng Anh”

  1. Tạo thói quen học tiếng Anh hằng ngày. 
  2. Học cách nói chuẩn ngay từ đầu

Giai đoạn 2: Học như sinh viên khoa Anh ngữ

  1. Nâng cao từ vựng & ngữ pháp
  2. Nâng cao 4 kỹ năng: nghe – nói – đọc – viết

Giai đoạn 3: Ghi nhận và vận dụng

  1. Luyện đề và thi chứng chỉ
  2. Sống và làm việc cùng tiếng Anh

Hiện nay, tôi đang từng bước hoàn thành giai đoạn 1 của lộ trình này. Tôi nghĩ tôi đang đi đúng lộ trình và đang có những kết quả rất đáng kể.

Cuốn sách: Bước tiếp theo...
Bước tiếp theo sau 10 năm thất bại với việc tự học tiếng Anh…

Trong năm 2022, tôi vẫn cần rất nhiều kiên trì mới có thể đạt được mục tiêu của mình về tiếng Anh trong năm 2022. Mặc dù, tôi mất gần 10 năm để nghiệm ra được lộ trình này, nhưng tôi rất tự hào vì điều đó. Nó cho thấy, dù trong 10 năm qua tiếng Anh của tôi không có sự khởi sắc. Nhưng trên một phương diện khác tôi đã thật sự trưởng thành và sâu sắc.

THÀNH CÔNG CHỈ XẢY RA VỚI NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NGỪNG BƯỚC VỀ PHÍA TRƯỚC. TÔI GỌI SỰ TRƯỞNG THÀNH NÀY LÀ BƯỚC TIẾP THEO SAU VẤP NGÃ…

Nếu bạn cần được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp theo được hoàn thành, đừng bỏ qua cuốn sách “Hoàn thành” – Jon Acuff này nhé!

Bạn sẽ muốn đọc thêm cuốn sách “Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình” – Lý Ái Linh, nếu bạn cần lý do để bắt đầu điều gì đó.

Chương 2. Bước tiếp theo trong hành trình rèn luyện sự tĩnh lặng tôi…

“Calmness of mind does not mean you should stop your activity. Real calmness should be found in actives.” – Tide App

Tạm dịch: Tâm trí tĩnh lặng không có nghĩa bạn dừng hoạt động của mình. Sự tĩnh lặng thật sự cần được tìm thấy trong các hoạt động.

Ba ngày nay, tôi đang đọc cuốn sách có tên “Kiên trì hay từ bỏ – Love it or leave it” – tác giả Samathe Clarke. Cuốn sách in khổ 16 cm x 24 cm, với 347 trang sách, khổ khá to so với các cuốn sách thông thường tôi hay đọc. Nói về nội dung, tôi quả thực phải ngừng lại đôi chút hít thật sâu mà phát biểu rằng, cuốn sách giống như một chương trình khai vấn diễn ra nhiều ngày mà Samathe làm với tôi vậy.

Trong quá trình đọc cuốn sách này, tôi đã phải ngừng đọc rất nhiều lần để ngẫm nghĩ. Nó không giống như thế loại self help, có thể đọc lướt qua các câu chuyện và dễ dàng nắm bắt được thông điệp nào đó. Cuốn sách này khiến tôi không thể đọc lướt nhanh chóng như vậy. 

Cuốn sách này giống như một chương trình khai vấn của một chuyên gia tư vấn cá nhân cho tôi. Nội dung hướng dẫn tôi cách thức để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa bản thân và công việc, bằng cách đặt ra những câu hỏi, thông qua các bài trắc nghiệm hoặc bài tập cá nhân dành cho người đọc. Tôi đã phải rất tập trung khi đọc cuốn sách này. Sự tập trung này là sự tập trung bởi sự chủ động bên trong tôi, không giống sự tập trung với sự cuốn hút trong câu chuyện của tác giá giống như khi tôi đọc cuộc “Những điều tôi tự dặn chính mình”. Bởi tôi biết rất rõ, nếu tôi không tập trung tôi sẽ bỏ lỡ nhịp điệu trong “buổi khai vấn” từ chuyên gia dành cho mình. Tôi đã phải đọc lại một vài đoạn một lần nữa bởi lỡ xao nhãng trong quá trình đọc, bởi thế mà tôi không thể hoàn thành những thử thách nhỏ từ “chuyên gia”.

Trải nghiệm trong 3 ngày khi đọc cuốn sách này cho tôi một thông điệp rất quan trọng trong việc đọc sách, đó chính là tâm phải tịnh thì đọc mới sâu. Tôi thật sự đã xem thường tầm quan trọng của độ tĩnh trong tâm trí của bản thân. Tôi thật sự là một đứa trẻ gặp khó khăn trong việc tập trung cho một việc gì đó. Tôi luôn bị các tác động bên ngoài làm xao nhãng độ tập trung của mình.

Nắm bắt được điểm yếu của mình tôi đã thử rất nhiều cách để giúp mình tập trung trong việc đọc sách. Và tôi có một vài ý tưởng gợi ý đến cho bạn.

  • Tôi ngồi đọc sách ở một vị trí chỉ có duy nhất ảnh đèn và chiếc ghế là người bạn đồng hành. Không bàn, không điện thoại, không bút, không giấy, không gì cả… Chỉ có tôi, sách, ghế và đèn. Đây là cách tôi áp dụng khi mới bắt đầu làm quen với việc đọc sách. Nó khá tốt trong những ngày đầu đọc sách của tôi. Ít nhất là tôi không tiện tay làm bất cứ thứ gì ngoài việc cầm sách và đọc. Nhưng nó có một vấn đề khá lớn phát sinh, đó là cách này không ngăn được tâm trí bay xa của tôi. Tôi thường nghĩ lan man sang những chuyện khác trong cuộc sống và xao nhãng việc đọc.
  • Tôi nghe nhạc ở âm lượng cao, tắt wifi, 4G. Điều này giúp một nửa bộ não của tôi được khắc chế, nửa còn lại dành để đọc sách. Nhưng thú thực thì cùng không mang hiệu quả lâu dài với tôi. Đôi lúc tôi giật mình bừng tỉnh khi thấy mình đang lượt facebook xem review phim.
  • Dùng bút highlight những câu văn hay, những đoạn cần chú ý. Đảm bảo rằng tôi có thể bị xao nhãng trong chút ít nhưng khi quay lại tôi vẫn nắm bắt được phần nào đó ý chính cho mình. Tuy nhiên thì tôi thấy nó chưa thật sự hiệu quả trong tình huống này.
  • Tôi quyết định gia tăng thêm một hoạt động nữa song song với việc highlight đoạn sách cần chú ý. Tôi ghi lại suy nghĩ, cảm xúc hoặc liên tưởng của tôi khi đọc đoạn sách đó lên một tờ giấy note, sau đó dán vào cuốn sách. Điều này giúp tôi tập trung vào việc đọc, khiễn não bộ tôi tư duy, và nếu nó bỗng chốc bay đi xa thì tôi sẽ viết chúng lại để chúng không thể bay đi nữa, chỉ có thể nằm trên tờ giấy note ở đó. 

Sau khi kết hợp chúng lại, tôi thật sự đã tìm được giải pháp cho sự mất tập trung của mình. Tôi rất mừng vì điều đó. Bởi lẽ vậy, những cuốn sách gần đây tôi đọc mang dày đặc những ghi chú của tôi. Nó giúp tôi nhớ lâu hơn về nội dung sách, cũng làm giảm tải dung lượng của não bộ, giúp não bộ tôi nhẹ nhàng sáng tạo hơn rất nhiều. Việc ghi chú những ý tưởng chợt léo quá rất có ích cho việc mở não để tư duy.

Gần đây, tôi đang tập hít thở theo phương pháp của thiền. Trước mỗi lần đọc sách tôi đều ngồi im, hít thở và đếm nhịp. Tôi cảm thấy như phần đầu và chân tóc của tôi nóng lên, có gì đó chạy quanh đầu, rồi nhấc đầu tôi bay lên cao lơ lửng. Cảm giác thật sự rất kỳ lạ. Tôi đã thực hiện hoạt động khoảng 3 ngày nay. Tôi không biết chắc về lâu về dài nó có tác động lớn tới việc kiểm soát sự mất tập trung hay không? Nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó sẽ giúp tôi theo một hướng tích cực. Giống như khi tôi chỉ ngồi hít thở, tôi ngăn toàn bộ các suy nghĩ khác xâm chiếm vào bên trong, tôi chỉ ngồi im, hít thở và đếm nhịp.

Bước tiếp theo
Bước tiếp theo trong hành trình rèn luyện sự tĩnh lặng trong tôi…

Đây chính là bước tiếp theo trong việc rèn luyện sự tĩnh lặng của tôi.

Tôi nghĩ thiền định và đọc sách là một dạng hiện thân của trạng thái tĩnh lặng.

Chương 3. Bước tiếp theo sau ngày hôm nay…

“The present is the only things that has no end.” – Tide App.

Tạm dịch: Hiện tại là thứ duy nhất không có hồi kết.

Ngày hôm nay của bạn thế nào? Ngày hôm nay của tôi là một buổi sáng khá kì lạ. Tôi thức dậy sớm hơn bình thường và mang một nguồn năng lượng cũng kì lạ nốt. Thời tiết có vẻ ấm dần sau vài ngày lạnh cóng, hoặc có thể là tôi đã dần “làm quen” được với thời tiết lạnh giá ở đây.

Trang sách hôm nay tôi đọc cũng có một bài tập kỳ lạ từ tác giả Samanthe trong cuốn Love it or leave it. Bài tập này có tên là TÔI NÊN LÀM GÌ? Nhưng tôi nghĩ nó khá hay ho, và có thể bạn cũng sẽ cần đến bài tập này nếu đang gặp mông lung trong sự nghiệp dài hạn của mình.

“Hãy gửi bảng câu hỏi khảo sát này đến 3-5 người – bạn bè, gia đình hoặc đồng nghiệp – sau đó tổng hợp lại để xem bạn thu được gì từ phản hồi của họ.

  • Bạn nghĩ tôi giỏi nhất ở phương diện nào?
  • Tài năng nào của tôi mà bạn nghĩ tôi mà tiếp tục giấu đi thì sẽ trở thành “một thiệt hại cho thế giới”?
  • Bạn nghĩ tôi cần bỏ đi hoặc vượt qua điều gì để tìm ra công việc trong mơ của mình?
  • Trong công việc sắp tới của mình, bạn nghĩ tôi nên làm…?
  • Trong những giây phút cuối đời, bạn nghĩ hồi tiếc lớn nhất trong sự nghiệp của tôi là gì?
  • Nếu bạn có thể tạo ra một vị trí cho tôi hoặc tìm được một vị thế có sẵn, nó là sẽ là vị trí nào?

Dũng cảm gửi nó đến những người mà bạn biết là là có thể giúp được bạn. Nếu bạn đã có sẵn một tầm nhìn, bài tập này sẽ giúp cũng cố thêm các suy nghĩ của bạn.”

Tôi khá thích thú với bài tập này, mặc dù những câu trả lời cho câu hỏi này không mang tính cấp thiết với tôi trong thời điểm hiện tại nữa những có thể nó sẽ giúp tôi mở rộng hoặc tiếp thêm tự tin cho con đường phát triển của mình.

Bạn biết không, tôi từng có những ngày mông lung, sợ hãi khi không biết mình sẽ như thế nào, ra sao, làm gì, có vui hay đang buồn, khỏe mạnh hay yếu ớt, dũng cảm hay sợ hãi, xinh đẹp hay xâu xí. Tôi từng bị chính những tưởng tượng tiêu cực của bản thân dọa cho sợ chết khiếp.

Và rồi, khi tôi bình tĩnh ngồi xuống, nhìn lại mình của quá khứ của hiện tại; tôi phát hiện ra tôi đã từng vượt qua sợ hãi như thế nào, từng dũng cảm ra sao để có tôi của hiện tại như ngày hôm nay.

Tôi tự hỏi, khi đó mình đã làm những gì?

Tôi nhận được câu trả lời rằng, khi đó tôi đã tận dũng hết từng phút giây của hiện tại để cố gắng, nỗ lực bước gần tới mục tiêu. Tôi gạt bỏ toàn bộ những sợ hãi của tương lại, những thất bại của quá khứ, tập trung vào tầm nhìn “phiến diện” của cuộc sống, đó là góc nhìn tích cực. Chỉ nhìn vào mặt tích cực, gạt bỏ hoàn toàn những mảng màu tôi của cuộc sống. Giả vờ như nó không tồn tại vậy. Tập trung vào những điều giúp tôi mạnh mẽ tiến về phía trước. Bằng tất cả những gì có thể. Tôi đã thôi miên được chính mình, chỉ cần sống ở thì hiện tại, từng khoảnh khắc, phút giây, nhịp thở ở thì hiện tại. Chuyện ngày mai là kết quả của thì hiện tại này. Muốn ngày mai tốt đẹp thì ngày hôm nay phải nỗ lực, cố gắng.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo...
Bước tiếp theo sau ngày hôm nay….

Mỗi một buổi sáng thức dậy, đồng hồ đều nói rằng “hôm nay”, nó không nói với bạn hôm nay là “ngày mai” hãy “hôm trước”.

Hiện tại là mãi mãi, bạn không thể nhảy cóc từ hôm qua sáng ngày mai mà không qua hôm nay được. Cũng giống như bạn không thẻ nhảy cóc từ vách xuất phát đến kết quả được. Bạn buộc phải trải qua một quá trình nỗ lực, đó chính là ngày hôm nay.

BƯỚC TIẾP THEO SAU NGÀY HÔM NAY LÀ MỘT HÔM NAY MỚI

Chương 4. Bước tiếp theo để bước khỏi vùng tối của cuộc đời…

“Don’t forget to tell yourself positive things daily! You must love yourself internally to glow externally.” – Tide App.

Tạm dịch: Đừng quên nói với bản thân những điều tích cực hàng ngày! Bạn phải yên bản thân từ bên trong để tỏa sáng bên ngoài.

Tôi từng có một khoảng thời gian khá đen tối. Có lẽ chỉ cách hiện tại 5, 6 năm. Đây là những ngày tôi thật sự mang trên đầu mình những đám mây đen lơ lửng và tối sầm.

Tôi nằm ỳ trên chiếc giường cả ngày, ăn rồi ngủ sau đó lại xem phim. Không làm gì cả, không đọc sách, không nói chuyện, không làm việc, thậm chí còn chẳng viết lách. 

Cứ mỗi lần mở facebook ra lại thấy câu chuyện thành công của bạn bè, người quen làm cho sợ hãi. Mỗi lần như vậy, tôi thật sự muốn trốn tránh cuộc đời này. Tôi muốn như tôi chẳng hề quen biết họ, để đợi một ngày nào đó tôi thành công, sáng chói hơn họ tôi mới triệu hồi họ trở lại.

Suy nghĩ này quả thực rất nực cười.

Tôi thấy tôi hèn nhát đến đáng thương, tôi nói với bản thân mình, tôi chắc đã chọn sai rồi, tôi đã bị mọi người bỏ xa rồi, tôi liệu có thể bước sang ngày mai hay không? Tôi thật sự không chắc nữa.

Tôi liên tục thấy mình, ôi sao thật kém cỏi, tôi xứng đáng với căn phòng tối tăm không ánh sáng ấy. Tôi thậm chí càng ngày càng nản với những quyết định hùng hồn, với ước mơ “xa vời” mà cách đó không lâu tôi mạnh miệng công bố với thế giới bên ngoài. Tôi nghĩ tôi đã chọn sai rồi. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới việc chọn lại cho đúng. Bởi tôi sợ. Sợ “mất mặt”.

Tôi âm thầm biến mất khỏi không gian của tất cả mọi người xung quanh, thu mình, chịu đựng. Tôi mong ước chẳng phải bắt gặp bất cứ ai từng quen biết trên đường nữa.

Tôi không biết tôi đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào? Có ai giúp tôi nhận ra điều gì đó hay không? Có điều gì làm tôi bước khỏi bóng tối ấy không?

Tôi chỉ nhớ rằng tôi bắt đầu yêu thích công việc, cuộc sống và muốn giao tiếp với nhiều người khi tôi nghĩ rằng tôi được đón chào ở khắp mọi nơi. Có thể điều đó chỉ là điều tôi tự “huyễn hoặc” bản thân thôi. Tốt thôi, điều đó thật sự không quan trọng, quan trọng là tôi thấy mình đang ngửa mắt lên bầu trời trong xanh kia đón nắng lúc 9 giờ sáng với lượng vitamin D tự nhiều dồi dào.

Điều đó quả thực rất tuyệt!

Tôi không phải một đứa trẻ nhút nhát, những tôi phải thừa nhận tôi là một đứa trẻ khá nhạy cảm và dạt dạo cảm xúc. Một cô gái dễ vui, dễ buồn, dễ rơi nước mắt, nhưng cũng rất dễ cười.

Đến ngày hôm nay, khi tôi đang ngồi ở một quán cafe gần nhà, trong một thị trấn nhỏ của vùng trung du Bắc Bộ, viết ra những dòng cảm xúc này, tôi thức sự đã chiệm nghiệm được một vài điều trong cuộc sống của mình.

Điều đầu tiên, tôi nghĩ là yếu tố quyết định kéo tôi ra khỏi mọi đầm lầy từng gặp phải trong gần 30 năm cuộc đời mình chính là tin tưởng bản thân mình. Tôi tin tôi là một đứa trẻ thông mình, hoạt bát, và tháo vát. Tôi tin những trải nghiệm được tích lũy qua nhiều lần thoát khỏi đầm lầy của mình có thể giúp tôi thêm một lần trưởng thành và tốt đẹp hơn. Tôi tin tôi mang một sức mạnh kỳ diệu có thể lật độ những vật cản trên con đường dẫn tới mơ ước của mình. Sự tin tưởng này mang tới cho tôi lòng tự tin cần có của bất cứ ai muốn vượt qua bóng tối của cuộc đời mình.

Điều thứ hai tôi nghiệm được chính là tư duy của tôi nằm ở đâu, cuộc đời của tôi sẽ nằm ở đó. Nếu tôi nghĩ rằng tôi là một kẻ thất bại, tôi sẽ chỉ nhìn thấy sự “chói mắt” trong sự nghiệp rực rỡ của một ai đó. Đây chính là điều tôi đã trải qua trong khoảng thời gian đen tối đó. Ngược lại, khi tôi tin rằng tôi sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bằng nỗ lực của mình, tôi chắc chắn sẽ hàng động vì niềm tin đó. Tôi làm việc thông minh hơn, duy trì thói quen lành mạnh, sống yêu đời và tích cực nhìn nhận vạn vật một cách mới mẻ hơn. Tư duy tích cực ở mỗi con người mang một sự mạnh vô cùng khủng khiếp mà cả tôi và bạn sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Điều thứ ba, môi trường bên ngoài tác động rất nhiều đến biến động bên trong của bạn. Có một khoảng thời gian tôi gặp gỡ được rất nhiều người anh, người chị đi trước với những tư duy đột phá, suy nghĩ cởi mở. Tôi nhận ra mình cũng bắt đầu “bắt chước” vô thức theo họ. Gặp gỡ nhiều người tôi càng nghiệm ra điều đó, sống chung với người tích cực, chúng ta sẽ bị sự tích cực đó thuyết phục. Có lẽ bởi vậy mà càng về những năm gần đây, tôi kết bạn càng có sự chọn lọc rất cao. Số lượng bạn bè của tôi thật sự ít ỏi hơn hẳn khi còn là một đứa trẻ “ham chơi”. Điều tôi chú trọng chính là chất lượng từ mối quan hệ này. Tôi muốn “chúng sống” với những người bạn tích cực, sống hết mình và chủ động với cuộc sống của riêng mình. Họ luôn có cách làm gương cho tôi, cổ vũ tôi, “kích tướng” tôi để tôi có một góc nhìn tích cực hơn.

Tôi thật sự gửi lời cảm ơn đến những ngày tháng va vấp kia, những ngày tháng tôi rèn tôi một cách kỹ càng, uyển chuyển. Nó đã biến tôi từ một cô gái nông nổi trở nên chín chắn, điềm tĩnh hơn. Từ một cô gái sợ hãi trước bóng tôi trở thành một người sống tích cực và chủ động hơn.

Mỗi ngày tôi đều nhắc vào tai mình thật nhiều điều tích cực. Từ việc tự học, tự làm, đọc sách, viết lách và cả “cà khịa” bạn bè.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo...
Bước tiếp theo để bước khỏi vùng tối của cuộc đời…

Mỗi ngày tôi càng cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều. Cũng có nhiều người gặp tôi và nói tôi thật sự đã khá xưa rất nhiều. Họ thấy tôi thật tự do và vui vẻ. Tôi nghĩ có lẽ tôi đang thật sự sống hạnh phúc, bởi hạnh phúc chính là thứ không thể che giấu được mà nó cứ lặng lẽ phát sáng trong mắt những người xung quanh.

Bước tiếp theo để bước khỏi vùng tỐI CỦA CUỘC ĐỜI là chủ động đối mặt với nó.

Chương 5. Bước tiếp theo để vươn mình đón nắng…

“Every flower is a soul blossoming in nature.” – Tide App.

Tạm dịch: Mỗi bông hoa là một linh hồn đang nở rộ trong thiên nhiên.

Câu nói này làm tôi liên tưởng đến câu chuyện “body sharming” nổi cộp trong thời gian. Tôi từng đọc những bài viết chứa đầy những ấm ức, chứa đầy những ca thán, chứa đầy câu chuyện đáng buồn.

Đáng buồn hơn cả là họ không cố gắng tìm giải pháp cho mình mà chỉ ca thán. Tôi không cổ xúy cho việc “body sharming” người khác. Tôi cảm thấy như là họ đang làm quá mọi chuyện lên. Đừng nghĩ rằng tôi chưa từng bị ai chê xấu, chê lùn, chê đen… thậm chí người làm ra điều đó còn là một thầy giáo. Nhưng sao chứ? Tôi vẫn luôn cố gắng nhìn mọi thứ giống một cách tích cực. Tôi vượt hẳn lời nhận xét không tốt và không mang tính xây dựng “xâm phạm” vào cuộc đời mình.

Tôi nghĩ khởi nguồn thật sự cho nạn “body sharming” đó là chính nạn nhân đã cho phép nó diễn ra. Họ đã ngầm đồng ý những điều đó là đúng, nên họ buồn, họ tự tin, họ thất vọng, thậm chí là họ sống trong sợ hãi và tiêu cực. Vốn dĩ họ chưa từng tự chân trọng chính mình. Chưa từng nhìn nhận bản thân mình với cửa sổ của một tâm hồn “tích cực”.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Trước khi đổ trách nhiệm cho ai đó thì chúng ta trước tiên nên nhìn nhận trách nhiệm của chính mình. Nếu bản thân chúng ta sống có trách nhiệm với chính mình hơn thì tôi tin họ chẳng có thời gian để mà quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Vốn dĩ chúng ta không có một thước đo chung nào cho vẻ đẹp, cho hình hài tiêu chuẩn. Tại sao hoa hậu các nước trên thế giới lại có kiểu tóc khác nhau, làn da khác nhau, đôi môi khác nhau, màu mắt khác nhau. Đâu có ai giống ai đâu, nhưng họ đều là hoa hậu đại diện cho quốc gia của họ. Đó chính là bằng chứng sát thực nhất cho cái người ta thường bịa đặt ra về tiêu chuẩn sắc đẹp.

Bạn cũng vây, Thị Nở còn có Chí Phéo khen xinh, thì vốn cái đẹp này đã chẳng giống ai rồi. Chúng ta không thể lấy thước đo của bất cứ ai áp lên người mình. Mỗi một người đều là một cá thể độc lập, mang hình hài, sắc thái, đặc điểm của riêng mình. Chắc có điều gì là tuyệt đối cả, điều tuyệt đối duy nhất chính là mọi thứ đều là tương đối.

Bởi vậy mỗi chúng ta cũng giống như những bông hoa, mang một linh hồn riêng nở rộ trong tự nhiên vậy. Việc của chúng ta là kiên nhẫn ủ mầm và nở rộ.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo
Bước tiếp theo…

Chúc bạn luôn giữ một linh hồn xinh đẹp của giống loài hoa cao khiết nhất trong trái tim của riêng bạn.

Bản thân tôi đặc biệt thích những loài hoa dại. Chẳng cần ngào ngạt hương thơm nhưng nhất định bung nở đúng mùa vươn mình trước gió. Dù nắng hay mưa, dù lạnh căm, rét buốt hay hạn hái khô hành, chúng vẫn luôn tìm cách để vươn mình. Bước vào cuộc đời này một cách sinh đẹp, mạnh mẽ. Vượt lên trên tất cả nghịch cảnh để hoàn thành sứ mệnh của đời mình

Chương 6. Bước tiếp theo của cái được gọi là yêu…

“Love possesses not nor will it be possessed, for love is sufficient unto love.” – Tide App.

Tạm dịch: Tình yêu là không chiếm hữu cũng không bị chiếm hữu, vì yêu chỉ đủ cho tình yêu.

Hôm nay, tôi ra cafe gần nhà để viết bài, trên đường đến từ nơi gửi xe máy đến quán cafe tôi sẽ đi qua một sân bóng. Khi tôi tới thì trời cũng đã nhá nhem tối. Tôi bắt gặp một hình bóng khá quen thuộc trên sân bóng. Một người bạn cũ. Một người bạn từ thời học cấp ba của tôi.

Tôi quen biết cậu ấy qua những người bạn khác của mình. Chúng tôi không có cơ duyên học chung lớp, chung trường, nhưng có duyên gặp gỡ. Còn nhớ khi đó, cậu bạn đã dành gần một năm để theo đuổi tôi.

Tôi không biết điều gì ở tôi thu hút cậu ấy, tôi cũng không biết điều gì ở cậu ấy làm tôi không gật đầu đồng ý hẹn hò. Tôi chỉ nhớ cậu ấy là một chàng trai khá bướng bỉnh, cũng rất có chủ kiến. Hơn nữa của là một người giao tiếp rất cởi mở. Có lẽ bởi vì điều này mà nhiều người bạn cũ của tôi rất có lòng tin rằng chúng tôi sẽ trở thành một đôi.

Chỉ tiếc là, chúng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách ở mối quan hệ một người bạn nào đó trong đám bạn học. Có thể với tôi, thế giới xung quanh còn nhiều thứ thu hút tôi hơn là sự nỗ lực nhiệt tình của cậu ấy.

Giờ nghĩ lại thấy cậu ấy cũng thật đáng yêu và kiên nhẫn. Tôi vốn biết mình là một đứa trẻ khá “khó ưa” trong mảng tình cảm nam nữ. Vốn là tôi biết tôi có một tính chiếm hữu rất cao. Tôi không thích những chàng trai thân thiện.

Tôi thấy mình giống một kẻ độc tài, hắc ám. Tôi thích những gì xoay quanh tôi phải chạy cùng quỹ đạo của tôi. Tôi thích người bạn trai của tôi sẽ chỉ cười và thân thiện với một mình tôi. Bằng chứng cho thấy, tất cả những người tôi đã từng hẹn hò, ở họ đều có một đặc điểm chung là có vẻ rất khó gần. Đây chính là một trong những sức hút ở họ đối với tôi.

Điều này thể hiện cực rõ tính cánh chiếm hữu, độc tài của tôi. Nghe có vẻ rất độc tài phải không? Nhưng tôi chỉ cảm thấy rất hài lòng với điều đó. Tôi không biết điều này có phải làm đối phương rất áp lực không? Bởi tôi thật chưa nghe một ai feedback về tính cách “hơi xấu” của xí của mình. Có thể mọi thứ đã diễn ra một cách tự nhiên.

Nếu bạn từ đọc những bài viết khác của tôi, có lẽ bạn sẽ thấy tôi cực không thích “đụng hàng” tôi chính là đứa trẻ thích chơi “đồ độc”. Bởi vậy, tôi chính thức xác nhận tuyên bố rằng tôi không thích có chung cảm nhận giống ai khác. Tôi không thích “đại trà”. Vậy thôi.

Nếu người ta thường lấy chồng khi 23, 24 tuổi thì tôi tuyệt nhiên sẽ không lấy. Nếu người ta tìm mọi cách để sống bên gia đình, thì tôi cực kỳ thích cảm giác một mình. Nếu tất cả mọi người đổ xô đi xem phim “Bố già” thì chắc chắn bạn sẽ không thấy có tôi trong đám đông đó. Nếu cả triệu người xem cô Phương Hằng nào đó bóc phốt nghệ sỹ thì tôi xin đảm bảo với bạn rằng, tôi không hề điểm danh trong số đông ấy… Tôi cực kỳ ghét “hiệu ứng đám đông” bị áp trên người mình. Đây chắc chắn là một tính khá xấu của tôi. Nhưng bằng cách nào đó, tôi đang sống chung một cách hòa bình với nó. Và tôi không ngững biến tích cách này thành một điều tích cực trong cuộc sống của tôi.

Ví dụ, khi tôi viết cuốn sách này, tôi muốn sở hữu một cuốn sách của riêng mình, không cần qua bàn tay chỉnh sửa, bình phẩm của bất cứ ai, chỉ đơn giản là nó sẽ thỏa mãn không gian sáng tạo, ghi chép và cảm xúc của tôi.

Ví dụ, hầu hết bạn bè của tôi không phải là hình mẫu yêu thích của số đông. Thậm chí nhiều trong số đó có vô số các tật xấu đáng ghét, nhưng tôi vẫn thích chơi với họ. Không phải tôi cổ xúy cho tính xấu của họ mà tôi có cảm giác “an toàn” khi chơi với họ. Họ không thần thánh làm tôi chán ghét, cũng không dễ bị người khác cướp đi. Họ không bày ra cái vẻ hoàn hảo, thiên thần làm cho người người điêu đứng. Họ đơn giản mang chút xấu xa, mang chút kệnh kiệu, mang chút tử tế, mang chút đáng yêu, mang chút “không đại trà” theo đúng sở thích cửa tôi.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo
Bước tiếp theo của cái được gọi là yêu…

Quay lại câu chuyện tình yêu, vốn những điều nói về sự chiếm hữu trong tình yêu là không đúng nhưng tôi tuyệt nhiên vấn thích yêu một ác quỷ hơn một thiên thần. Khi đó tôi sẽ chỉ cần yêu thôi, mắc sức chiếm hữu và bị chiếm hữu mặc dù có vẻ không đúng với những lý tưởng tự do của tôi nhưng nó lại rất vừa lòng sự “không đại trà” trong tôi.

VỚI TÌNH YÊU, TÔI NGHĨ CHẲNG CÓ GÌ LÀ CHÂN LÝ MÃI MÃI. MỖI MỘT NGƯỜI, MỖI MỘT CUỘC TÌNH ĐỀU SẼ CÓ NHỮNG CHÂN LÝ RIÊNG CỦA NÓ.

ĐIỀU CUỐI CÙNG TÔI TIN CHÍNH LÀ DÙNG TRÁI TIM ĐỂ YÊU.

TÔI HI VỌNG MỐI TÌNH TIẾP THEO CỦA TÔI SẼ DÀNH TÌNH YÊU MÙ QUÁNG MỘT CHÚT ĐỂ YÊU.

Chương 7. Bước tiếp theo bước ra từ tâm trí…

“See the world as a mirror. It is all a reflection of the mind.” – Tide App.

Tạm dịch: Hãy xem thế giới giống như một tấm gương. Tất cả chỉ là sự phản chiếu của tâm trí.”

Bạn có tin vào câu nói “tâm sinh tướng” không? Tôi thì cực kỳ tin vào điều đó.

Bởi chính bản thân tôi là bằng chứng sống cho điều đó đây. Có rất nhiều nhận xét của người khác về tôi làm tôi rất bất ngờ. Bao gồm cả những lời nhân xét trước mặt và sau lưng. Đương nhiên sẽ bao gồm cả điều tốt và không tốt.

Tôi vốn là một người khá thật thà, nên tôi xin phép chỉ nói về những nhận xét tốt đẹp nhé. Nhận xét chưa tốt tôi xin tạm gác một bên, bởi tôi vốn không nhớ về chúng, những nhận xét nào, tôi đánh giá là thực trạng đúng của tôi thì tôi đã khắc phục nó rồi. Còn lại thì tôi quên luôn. Sao tôi phải nhớ những điều không vui vẻ làm gì cho mệt nhỉ? Phải không? Nét tính cách này, có lẽ bạn nên học hỏi tôi đi. Tôi tự tin khoe mẽ vậy đó!

“Gặp lại em, điều làm chị vui nhất là chị thấy được khí chất toát ra từ em, điều mà vài năm trước chị chưa từng nhìn thấy ở em.”

Đấy là lời cảm thán giật mình nhất mà tôi nhận được từ một người chị, người thầy trong đời của mình. Thời điểm đó là sau khi tôi chuyển vào Sài Gòn sống được hơn một năm. Lúc đó tôi không nhận ra điều gì đó khác biệt toát ra từ mình. Bởi có lẽ những điều đó phải để người xung quanh nói sẽ khách quan hơn, hoặc là chỉ có người khác mới có thể cảm nhận được.

Ngày hôm đó, tôi vẫn cứ luôn nghĩ về câu nói ấy của chị. Tôi kể cho chị nghe cuộc sống và cảm nhận của tôi sau khi chuyển vào Sài Gòn. Những thay đổi trong suy nghĩ, lối sống và các mối quan hệ của tôi. Chị gật gù vuốt tóc tôi và nói “Em đã lớn thật rồi”.

Tôi không chắc mình có thật sự “lớn” như chị nói không, nhưng tôi biết tôi đã phần nào tốt đẹp hơn rất nhiều. Tôi có cho mình những bộ quy tắc của riêng mình, những thước đo về những điều xung quanh, tôi chọn lọc những điều tôi tiếp xúc và tôi cũng chọn lựa những điều tôi sở hữu.

Giống nhưng những ngày tôi đắm mình vào những dòng sách. Những ngày tôi lặng yên ngồi một mình trong một góc quán cafe. Những ngày tay tôi lắc nhẹ chai bia nhìn dòng người tập nập qua lại…

Có lẽ điều gì đó trong tôi đã thay đổi.

Tôi bớt thời gian xét nét người khác để dành cho mình học cách xem video nấu ăn của chị Lý Tử Thất. Tôi bớt lướt facebook đọc tin showbiz để dành thời gian lọc lại tủ quần áo, sau thời gian cảm thấu về lối sống tối giản. Tôi bớt thời gian lượt Shopee, thay vào đó dành thời gian đó để vào Tiki lựa sách, đặt sách, và đọc sách. Tôi bớt thời gian ra đường tiêu tiền, thay vào đó dành thời gian và tiền bạc để tự học thêm Excel, PowerPoint phục vụ cho công việc. Tôi bớt đổ tiền cho quán nhậu, ăn ngoài, thay vào đó tích lũy cho mình một khoản dự phòng, một khoản đầu tư vào trí tuệ…

Tôi không còn vội vàng hối hả, ăn nhanh uống vội như khi còn làm trong ngành dịch vụ nhà hàng trước đây nữa. Tôi không còn coi việc tắm như một việc thường ngày nữa mà coi thời gian đó là một khoảng thời gian tận hưởng, chăm sóc và thư giãn của bản thân. Tôi không còn banh mắt xem phim tới tận 1 – 2 giờ sáng, rồi ngủ nướng tới 12 giờ trưa. Thay vào đó, tôi bắt đầu lên lịch ngủ sớm, và ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày. Ngoài ra cũng lấy việc đi bộ nhưng một hoạt động thể chất, giúp cơ thể khỏe mạnh và dẻo dai hơn. Lấy ít để giữ được lâu, thay vì chọn số lượng thì tập trung cho chất lượng. Tôi xóa hàng loạt các app không dùng đến trong vòng 3 tháng. Cứ khoảng vài tháng tôi lại lọc app, lọc bạn bè, lọc ảnh, dữ liệu và xóa bớt.

Cuộc sống của tôi bỗng chốc như “trong lành”, ít độc hại hơn xưa rất nhiều. Đôi lúc, tôi cũng “thả lỏng” hơi quá với nhịp sống hiện thời, nhưng tôi cũng nhanh chóng trở lại cuộc chơi của riêng mình một cách nhanh chóng.

Trong đầu tôi luôn nghĩ làm cách nào để được vui vẻ nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn, sống cho mình nhiều hơn. Tôi bớt “tham lam” vật chất, hư danh hơn trước rất nhiều. 

Đôi lúc nhìn bầu trời cao xanh cũng đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Khi đó, tôi biết thế giới quan của tôi đã bắt đầu có sự thay đổi.

Giả dụ như việc tôi quyết định trở về quê sống với gia đình. Giả dụ như việc viết lách mỗi ngày của tôi. Giả dụ như việc cuốc đọc trồng lên đám rau xanh mướt sau vườn. Giả dụ như việc cố gắng sống chung với con mèo kêu meo meo ở nhà cũng vậy…

Cuốn sách online: Bước tiếp theo
Bước tiếp theo bước ra từ tâm trí…

Rất nhiều người từng gặp tôi, nghe câu chuyện của tôi và ao ước có những trải nghiệm tôi đã từng. Tôi nghĩ điều mà họ nhìn thấy ở tôi lúc này có lẽ là hai từ “dám sống”. Tôi không có mơ ước lớn, chỉ có mơ ước được “dám sống” theo đúng ý của mình. Không vì bất cứ ngoại cảnh nào mà lùi bước… Mỗi bước chân của tôi ngày hôm nay chính là sự tích lũy, rèn luyện của những năm tháng xưa cũ.

Dù là ai, tôi tin chỉ cần “cắm đầu” tiến lên phía trước thì đôi chân của bạn cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.

Chương 8. Bước tiếp theo thả con thú hoang về rừng…

“When you do things from your soul, you feel a river moving in you, a joy” – Tide App

Tạm dịch: Khi bạn làm những điều từ trong tâm hồn mình, bạn sẽ cảm thấy một dòng sông đang chuyển động trong bạn, một niềm vui.

Ngày tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của Cuốn sách online: Hãy cho tôi một điểm tựa… Một cuốn sách của riêng tôi, viết cho bản thân của chính mình. Tôi thấy mình như được sống thêm một cuộc đời mới, một cuộc đời nằm trong bàn tay của chính mình, trong tầm kiểm soát và yêu thích của chính mình.

Tôi không biết, cảm hứng ấy từ đâu mà có nhưng tôi biết chắc một điều rằng tôi không bị áp lực bất cứ điều gì khi hoàn thành Cuốn sách online đó.

Tôi đã hoàn thành cuốn sách đó bằng cách mỗi ngày viết một chương, đều đặn và liên tục trong 20 ngày. Tôi viết ra điều mà tôi muốn gửi đến chính mình. Tôi không viết bởi bất cứ kỹ thuật nào được học trước đó, cũng không cố gắng tạo nên một thông điệp truyền cảm hứng hay giá trị giáo dục nào cho bất cứ ai. Chỉ đơn giản là dòng ghi chép cảm xúc của chính mình, lưu lại hồi tưởng và bài học của riêng mình mà thôi.

Tôi đã tạo nên cuốn sách ấy theo đúng phong cách bất cần, nổi điên của riêng mình. Tôi cảm thấy như mình đang tạo ra một sân chơi của riêng mình, ở đó có tôi là nhân vật chính, ở đó tôi được kiểm soát và tự do làm bất cứ điều gì mà tôi mong muốn. Nơi đó giống như cuộc đời mơ ước sâu thẳm trong tôi. Một cuộc đời chủ động và tự do. Cuộc đời mang luật chơi của riêng tôi, có ánh hào quang, cũng có những góc tối, có những lúc kiên trì, có những khi lười biếng… nhưng tất cả chúng đều hòa hợp đến kỳ lạ. Tạo nên một khúc nhạc của riêng tôi, dành cho tôi, là không gian riêng để thả lỏng, yên tĩnh, tận hưởng, tán thưởng, tự hào, và cả những nốt lặng đầy suy ngẫm.

Tôi chưa làm điều gì như vậy trước đây, hay nói đúng hơn là tôi chưa làm điều gì “triệt để” đến như vậy. Không lấn cấn bất kỳ phán xét nào, không đặt vào bất cứ hoàn cảnh nào để cân nhắc, không bởi bất cứ sợ hãi, nhận xét nào để băn khoăn. Tôi cứ viết, viết, viết… tuôn trào mọi cảm xúc, suy nghĩ của mình theo đúng dòng chảy của cảm xúc. Cứ như một con suối, chảy từ thượng nguồn về biển vậy.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo...
Bước tiếp theo thả con thú hoang về rừng…

Sao nhỉ? Cảm giác khi ấy thật sự rất tự do, bay bổng, thỏa mãn, hãnh diện và có cả hạnh phúc nữa.

Sao mà có thể không có những cảm xúc ấy khi được làm điều ấn chứa sâu ben trong trái tim mình cơ chứ. Nó giống như cầu được ước thấy vậy đó. 

Mọi thứ đều theo ý của mình, cứ như trải thảm hoa hồng bước thẳng tới đích vậy. Có lẽ bởi thế mà đến giờ tôi vẫn tiếp túc việc viết lách của mình mỗi ngày. Mặc dù nó chưa cho tôi bất cứ thu nhập nào như những công việc khác nhưng nó mang lại cho tôi cảm hứng và niềm hạnh phúc cần có của một đời người.

Tôi nghĩ bên sâu thẳm trong tim của ai đó sẽ đều ẩn náu những con thú hoang chờ ngày phóng ra rừng lớn.

Và việc viết lách của tôi cũng là một con thú hoang như vậy.

Bạn đã sẵn sàng thả con thú hoang đó ra ngoài chưa. Một con thú hoang không sợ hãi, không trần trừ, không hoang mang, đại điện cho bạn lao thằng về phía trước. Nó sẽ giúp bạn thực hiện những điều mà bạn luôn mong muốn, những điều trái tim bạn mách bảo mà lý trí bạn ngáng chân.

Tôi chờ bạn thả con thú hoang bên trong bạn!

Chương 9. Bước tiếp theo – vạn vật quanh ta…

Try to learn something about everything and everything about something.” – Tide App.

Tạm dịch: Cố gắng tìm hiểu về mọi thứ và mọi thứ về điều gì đó.

Tối qua lượt newfeed, thấy một cậu đồng nghiệp cũ tách ra thành lập công ty riêng, mừng thay cho người bạn. Bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí sếp cũ cùng vào comment chúc mừng rất nhiều. Vui vẻ biết bao, nếu như mọi người thật tâm ủng hộ như vậy.

Bỗng sáng này, cậu bạn ấy nhắn tin cho tôi. Tôi khá bất ngờ khi dòng tin nhắn đầu tiên của cậu ấy nói rằng cần tôi giúp. Tôi tự đoán có thể vấn đề liên quan tới công ty cũ. Bởi vốn công ty mới của cậu ấy có chung ngành nghề kinh doanh với công ty cũ. Rất có thể sẽ có một số vấn đề xoay quanh.

Cậu ấy gửi cho tôi một đoạn tin nhắn của sếp cũ nhắn cho cậu ấy. Đúng như những gì tôi dự đoán. Đó là câu chuyện của việc bảo mật kinh doanh trong hợp đồng hợp tác được ký trước đó.

Vốn trước đây, tôi là người trực tiếp làm việc với cậu ấy về hợp đồng này, đồng thời cũng là một trong những người soạn ra những điều khoản trong đó, và tôi cũng là người trực tiếp quản lý cậu ấy khi tôi còn làm việc tại công ty.

Vốn tôi cũng không tiện nói rõ ràng một vài điều khoản trong đó khi ở tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể động viên cậu ấy rằng những điều dọa nạt từ người sếp cũ sẽ không “linh nghiệm” trong trường hợp này.

Cậu ấy nói với tôi rằng, vừa thấy sếp cũ comment vào bài viết chúc mừng vui vẻ vậy mà ngay sau đó lại inbox “hỏi tội” rồi. Tôi luôn cảm thấy những câu chuyện, comment trên facebook thật quá giả dối. Tôi tự thấy sợ hãi mà rút chân vài bước về phía sau cánh gà của facebook. 

Nếu như trước đây, có lẽ tôi sẽ mắt chứ A mồm chữ O khi nghe câu chuyện ấy. Nhưng giờ với tôi những điều đó có thể nằm trong dự đoán. Tôi đã có cơ hội làm việc với sếp cũ và cũng dành thời gian quan sát những câu chuyện bên lề quanh cô ấy. Tôi hiểu được sự tức giận của cô ấy, cũng hiểu được sự bất lực của cô ấy trong câu chuyện này. Tôi càng hiểu hơn lý do cậu đồng nghiệp kia xuất hiện và hợp tác cùng công ty cũ của tôi. 

Tất cả là câu chuyện “lợi ích” đôi bên. Khi có đủ những thứ họ muốn, họ có thể hoặc buộc phải phải vùng ranh giới nào đó để tiến đến cột mốc mới. Tôi không có quyền phát xét cũng càng không thể mang một bình luận tiêu cực về bất cứ ai trong sư việc này. Bởi tôi hiểu những kẻ hở trong hợp đồng bảo mật kia, tôi cũng hiểu mục đích của cậu bạn đồng nghiệp cũ kia.

Tôi thật sự chỉ muốn quan tâm kết quả cuối cùng, tôi cũng không còn tin vào những hình ảnh, câu chuyện trên facebook của mọi người nó. Đặc biệt những người “có vẻ là” chuyên nghiệp trên facebook. Tôi từng vướng chân vào câu chuyện hư ảo đó khi định hình thương hiệu của mình trên facebook. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, câu chuyện hư ảo đó không hợp với tôi. Tôi làm nó trở lại để thể hiện tính cách, câu chuyện, con người thật của mình.

Có rất nhiều câu chuyện bên lề của công ty cũ và đồng nghiệp cũ mà tôi may mắn được tiếp cận từ nhiều góc khác nhau. Nhưng không vì điều đó mà tôi bóc mẽ họ. Tôi quyết định giữ im lặng. Sự im lặng là thứ tốt nhất tôi có thể làm cho họ lúc này. Và tôi cũng thật sự không có nhiều thời gian để làm điều đó.

Mấy ngày nay, tôi không có tâm trạng viết. Tôi đang bị cuốn vào một vài rắc rối khác do chính sự vô tâm và kiêu ngạo của mình tạo nên. Sự vô tâm và kiêu ngạo này xuất phát từ chính việc tìm hiểu thiếu cặn kẽ mọi việc xung quanh mình của tôi.

Giờ tôi thật sự rất hối hận. Nhưng có lẽ đã muộn rồi để sửa chữa nó. Tôi chỉ có thể rút kinh nghiệm, và tự nhắc bản thân không ngừng học hỏi, không ngừng tò mò, không ngừng tìm hiểu mọi thứ xung quanh.

Không được để bản thân nông cạn. Càng không để bản thân ngu dốt.

Chương 10. Bước tiếp theo – việc dưỡng da…

Tôi có một người chị sở hữu làn da vô cùng đẹp, thực sự có thể ví như da em bé. Điều này khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, tôi khen chị ấy, chị cười nói: “Xem ra việc chăm sóc da hằng ngày có tác dụng rồi, cũng không uổng công hằng ngày tôi phải vất vả như thế.”

Nói tới các bước chăm sóc da mỗi tối của chị ấy thì thức sự là vất vả: tẩy trang, xông hơi, làm sạch da, đắp mặt nạ, mát xa cơ mặt, làm sạch lỗ chân lông, làm khuôn tay… Hàng loạt những công đoạn như vậy, chị ấy vẫn thực hiện hằng ngày. Tôi thì không thể kiên trì nổi.

Chính vì kiên trì nên làn da của chị ấy luôn luôn căng mượt mịn màng, cho dù không trang điểm. Ba mươi tuổi những nhìn chị ấy giống như một cô bé sinh viên vậy.

Thực ra ngày trước chị ấy cũng sống vô cùng tùy tiện. 

Cậy tuổi trẻ, chị ấy chẳng mấy chú ý đến việc chăm sóc da, tẩy trang cũng chỉ qua loa cho xong, ăn uống vô độ hoặc ăn những thứ không tốt cho sức khỏe, ôm điện thoại đọc tiểu thuyết thâu đêm, dăm ba hôm chẳng buồn gội đầu lấy một lần. Tuổi trẻ tươi đẹp đã vị vùi trong trạng thái đầu bù tóc rối, mặt mũi lấm lem.

Nếu bạn không đối xử tốt với chính bản thân mình, thì da dẻ, cơ thể, năng lực, thành tích học tập, công việc… của bạn đều sẽ không báo đáp lại bạn.

———— 

Đây là mẩu chuyện tôi đọc được trong cuốn sách Càng kỷ luật càng tự do – tác giả Ca Tây. Ngẫm lại bản thân mình vài năm về trước, khi tôi còn đang hăng say làm việc quên mình, cũng hăng say đổ tiền vào đống chai lọ mĩ phẩm. Khi đó tiền lương mỗi tháng của tôi chủ yếu đổ vào nhậu nhẹt và mỹ phẩm. Thế những da mặt vẫn xấu, da vẫn nhiều mụn, nhạy cảm, thỉnh thoảng còn bị di ứng.

Sau này, khi tôi chuyển vào Sài Gòn sống, cuộc sống rời xa những bàn nhậu, tiết chế trong việc dùng mỹ phẩm, chú ý ăn uống, ngủ nghỉ, da mặt tôi thật sự đã có chuyển biến lớn một cách rất tích cực.

Khi ấy, tôi thật sự thấu hiểu được cái gọi là kết quả của thói quen lành mạnh là như thế nào. Trước đó tôi vẫn nhầm tưởng, chỉ cần đắp một đồng mỹ phẩm cao cấp, đắt tiền thì da mặt sẽ biến thành mịn màng, rạng rỡ giống như mấy nữ diễn viên đại diện hình ảnh cho hãng. Quả thực, lý do để học trở thành gương mặt dại diện của hãng không phải vì dùng sản phẩm hãng để trở nên xinh đẹp mà vốn dĩ họ đã chăm sóc da, hoặc ai may mắn có làn da đẹp sẵn, nhờ đó mà họ được các hãng mỹ phẩm mời làm đại diễn hình ảnh.

Nghĩ lại, thấy bản thân thật là bị “mị dân” rất rất nhiều lần.

Trước đây tôi đã từng nhắc tới trong bài viết Mình đã tối giản cuộc chiến dưỡng nhan như thế nào? về việc xa rời với những lọ mỹ phẩm đắt tiền, thay vào đó đầu tư công sức thời gian và tiền bàn cho các thói quen lành mạnh. Tôi thấu hiểu sâu sắc việc có một làn da đẹp, một mái tóc bóng khỏe không thể trong nháy mắt vài ba ngày mà có được. 

Bây giờ, các bước Skin care của tôi tối giản đến đáng thương. Tôi không ra ngoài nên cũng không thường xuyên makeup hay dùng kem chống nắng, vì vậy bình thường tôi chỉ rửa mặt với sữa rửa mặt, thoa lên một lớp toner và một lớp lotion, mát xa nhẹ nhàng trong 1 phút. Chỉ vậy thôi đó. Điều tôi muốn nói ở đây không phải da tôi đang tốt đẹp hay gì đó, mà tôi muốn viết ra điều này để nhắc bản thân tôi phải chú trọng lại làn da đi. Bởi tôi gần đây hình như có chú bỏ bê chính mình. Lười uống nước, lười đi ngủ sớm, lười dưỡng da tay, lười dưỡng tóc. Đây đều là điều tôi chán ghét chính mình, vậy mà tôi lại vẫn cứ làm. Liệu có phải một phần trong tôi đang phản bội chính mình không đây?

Hôm nay, khi đọc mẩu truyện ngắn ở trên, tôi chợt nhìn lại mình. Ôi chao, tôi đang làm sao vậy nè. Có phải tôi đã “buông thả” nhan sắc của mình hay không?

Kết quả cuối cùng mà tôi muốn là gì? Có phải tôi đã chợt quên đi mình muốn có một làn da tươi trẻ như thế nào không? Nếu thật sự là như vậy, thì có vẻ như tôi rời xa mục tiêu của mình quá đà rồi. 

Người đời nói rất đúng, nhìn làn da và mái tóc có thể đánh giá một người sống như thế nào? Cô ta có biết trân trọng và chăm sóc chính mình không, có thể nhìn da và tóc để đánh giá. Tự tôi đánh giá bản thân mình trong thời gian gần đấy chính là bỏ quên việc chăm sóc, trân trong với mình thật rồi.

KHÔNG AI CÓ LÀN DA ĐẸP CHỈ SAU MỘT ĐÊM ĐÂU CÔ GÁI Ạ!

Chương 11. Bước tiếp theo…

Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của một chị đồng nghiệp cũ. Chị nói rằng năm nay chị đạt được nhân viên xuất sắc của công ty. Công ty của chị đang làm là một tập đoàn rất có tiếng tại Việt Nam. Nghe chị kể Tết năm nay được thưởng đậm, cũng gọi là bù đắp cho một năm đầy khó khăn với những lần phong tỏa thành phố.

Tôi chợt mừng cho chị ấy. Có lẽ, nếu là tôi của vài năm trước, tôi sẽ có cảm giác ghen tị với thành quả của chị. Nhưng bây giờ, điều tôi cảm thấy khi nghe tin mừng của chị đó là thật nể phục và muốn học hỏi theo. 

Tôi có cảm giác như có thêm một tia nắng ấm trong ngày chiếu vào góc làm việc của mình vào sáng nay vậy.

Tôi còn nhớ, khi tôi mới vào Sài Gòn, chân ướt chân ráo, chẳng quen biết ai, chưa kiếm được việc làm, trên người chỉ có 7 triệu đồng. Cũng may, trong tuần đầu tiên đi phỏng vấn ở hai công ty, tôi đã kiếm được công việc ưng ý với vị trí mà tôi mong muốn. Có thể nói, khi đó tôi luôn cảm thấy, tôi thật sự hợp với phong thủy của Sài Gòn. Mọi thứ đến với tôi một cách rất duyên phận, bất ngờ và may mắn.

Ngày đầu tiên, tới công ty mới thử việc, có cả tá những quy tắc trên trời rơi xuống đầu. Khi đó tôi thật không hiểu sao có nhiều những quy tắc vô lý đó có trong văn phòng này. Căn phòng chẳng đến 10m2 vậy mà chứa đến 5 người ngồi ở đó. Phòng của tôi có hơn 12 người, thì có 5 người sẽ làm việc tại văn phòng, 7 người khác thì xuống các cơ sở để khảo sát và đào tạo nhân viên.

Tôi nhớ ngày đầu tiên gặp chị ấy, tôi nhầm tưởng rằng chị ấy đang nắm giữ chức danh gì đó to to trong phòng, ví dụ như phó phóng đào tạo hoặc là trợ lý trưởng phòng đào tạo chẳng hạn. Cuối cùng, chị giới thiệu chị cũng là chuyên viên đào tạo giống như tôi vậy. Nó làm tôi khá giật mình. Chị ấy có gu thời trang khá thời thượng, makeup vừa đủ với một nhân viên văn phòng. Nói chuyện dứt khoát, có trật tự và đầy tự tin. Tôi vốn nghĩ khí chất toát ra từ một người như thế thật không giống một nhân viên bình thường nào đó. Sau này tôi mới biết, ngoài công việc văn phòng thì mối quan hệ xã hội của chị cực kỳ rộng. Chị cũng là một tay chơi bất động sản có nghề. Và đặc biệt, người chị này cực kỳ mê tiền, mê một cách chân thật. Tôi cực kỳ thích những người công khai mê tiên như chị ấy.

Trong mắt của hầu hết những đồng nghiệp khác trong phòng, chị ấy khá keo kiệt với mọi người, hay nói khó nghe một chút là một người đàn bà bủn xỉ. Họ nói chị rằng, một người treo hàng hiệu từ đầu tới chân, nhưng lúc nào cũng nhặt nhạnh cái này, cái kia một cách rất tiết kiệm. Họ rất thường cười sau lưng chị về điều đó. Họ nói rằng chị là một kể phù phiếm, vật chất. Chị ấy biết, nhưng cũng chẳng quan tâm. 

Thế nhưng trong mắt tôi thì chị là một người phụ nữ biết tận hưởng cuộc sống và yêu thương chính mình. Lúc cần đẹp thì sẽ đẹp, cần sang là sẽ sang, những cái có thể tiết kiệm thì sẽ không lãng phí. Chị nói với tôi rằng, một tuần 6 ngày sống vất vả là để ngày chủ nhật được là bà hoàng sống trong nhung lụa, ăn ngon, chơi đã. Tôi cực kỳ đồng ý với chị về quan điểm này.

Có người cả đời gom góp nhưng chẳng bao giờ tự thưởng cho mình sống một lần hạnh phúc. Ki keo cả đời rồi cũng chết trên giường bệnh.

Sau này, khi công ty cũ của tôi trên bờ vực phá sản. Chị nhanh chóng đi tìm việc mới và trúng tuyển vào công ty mới đang làm này. Thời gian đầu, chị cũng kể cho tôi những hoang mang lo lắng khi làm ở vị trí đó, có rất nhiều áp lực từ cấp trên và phía tổng công ty. Nhưng rồi chị lại tự động viên mình, cố gắng, cố gắng vì cuộc sống “phù phiếm, vật chất” kia. Để có thể lâu lâu tự thưởng cho bản thân cái túi hàng hiệu, bộ đồ hiệu, lọ nước hoa mới, ly trà Phúc Long mỗi sáng…

Từ đó, đến giờ chị cũng tổ chức được 3 cái Year End Part ở công ty đó. Tự mình lên chương trình, chuẩn bị sự kiện, làm MC, lo các thủ tục liên quan. Ngoài ra chị liên tục thực hiện các chương trình, sự kiện lớn nhỏ trong công ty. 

Theo lời chị kể, chị khá được lòng cấp trên vì sự chỉnh chu, nỗ lực của mình. Năm ngoái KPI năm của chị đánh giá hạng A, năm nay được đánh giá lên A+ và còn đạt danh hiệu nhân viên xuất sắc của năm. Chưa kể còn được review lương hằng năm. Tôi nghĩ chị ấy cực kỳ xứng đáng với kết quả hôm nay.

Có thể câu chuyện tôi kể đã mất đi vài phần xuất sắc của chị, nhưng trong tôi luôn có một sự khâm phục về sự chịu đựng, cố gắng và tích cực. Trong rất nhiều hoàn cảnh, chị vượt lên hết lần này đến lần khác. Một người phụ nữ có mục tiêu và quan điểm rõ ràng rành mạch. Chẳng cần giả vờ là tiên nữ, chị cứ như một “con quỷ” lao thẳng đầu về mục tiêu. Chẳng gì cản nổi, chẳng gì ngăn được.

Bước tiếp theo trong cuộc đời tôi chính là nên học hỏi thật nhiều từ những người như chị vậy đó. Ai nói lấy tiền là mục tiêu đã là không tốt. Chính là người đó bị tiền mà mờ mục tiêu thật sự thôi. Tôi nghĩ mục tiêu ẩn bên trong lớp tiền kia là có một cuộc sống trong mơ của chính mình.

Chương 12. Bước tiếp theo – mái tóc chắc khỏe…

Tôi từng có một mái tóc đẹp.

Đúng, là một mái tóc khỏe, đẹp, đen, bóng, dày. Có ai đó từng nói với tôi, nhìn vào mái tóc có thể biết bạn đang ở trạng thái nào của cuộc sống.

Nhìn mái tóc khô xơ của tôi lúc này thì quả thật xấu hổ. Giờ còn ngồi đây, viết rằng tôi từng có một mái tóc đẹp, nghe thật chớ trêu làm sao.

Khi còn nhà, nhà không có tiền, hơn nữa còn là ở quê, nên việc chăm sóc tóc phụ thuộc vào chính là những quả bồ kết nướng của mẹ. Thế rồi, dần theo năm tháng, mái tóc đen dài dần trở thành một cái gì đó rất bản sắc của gái quê.

Thời đại của tôi cách đây khoảng hơn chục năm về trước, khi mà mái tóc óng khỏe nhờ dùng dầu gội Rejoice đã trở thành cơn sốt trên khung quảng cáo giờ vàng của VTV. Một đứa trẻ nhà nghèo như tôi cũng ao ước có được mái tóc đó, ao ước có thể dùng dầu gội mỗi ngày.

Tôi còn nhớ khi tôi học lớp 9, tôi quyết định cắt đi mái tóc dài của mình. Tôi muốn mình mới hơn, xinh hơn, và nhìn có vẻ gì đó giàu hơn. À, tất nhiên là điều này không hợp ý phụ huynh chút nào. Nhưng tôi là đứa trẻ khá cứng đầu, tôi quyết định tiền trảm hậu tấu. Cắt trước rồi tính, cùng lắm thì ăn một trận đòn thôi. Dù sao khi ấy tôi bị đòn roi nhiều cũng thành quen. Tôi cảm thấy chẳng sao cả. Tôi đâu phải một kẻ sống nương nhờ vào cảm xúc của người khác. Tôi chỉ tin vào cảm xúc của mình mà thôi.

Ok, đúng như dự đoán, là một trận đánh đòn đau. Tôi cũng chẳng còn nhớ cụ thể tôi bị đau đến như thế nào. Tôi chỉ biết rằng, đánh đập con cái thật sự không khoa học chút nào. Điều này cũng thể hiện trình độ văn hóa của bậc làm cha làm mẹ. Dùng từ “trình độ văn hóa” có vẻ hơi vô lễ nhưng chúng ta đầu thể giả vỡ bao che mãi cho người thân của mình được phải không. Còn nếu muốn dùng một từ hoa mỹ nào đó thì có lẽ chúng ta dùng tạm từ “truyền thống dạy con” của ông bà ta để lại nhé.

Tôi từng nhắc tới vấn đề giao dục con cái này ở bài viết Chuyện giáo dục con cái… trích sách Lý Ái Linh rồi nhỉ. Hôm nay không nhắc lại nữa nhé.

Ta quay lại câu chuyện mái tóc của tôi đi.

Ừ thì từ khi về nhà một vài thói quen của tôi đã không được duy trì tốt như trước nữa. Ví dụ như niềm vui từ việc ở một mình, niềm vui từ việc tắm gối, niềm vui từ việc chăm sóc da mỗi ngày, niềm vui từ việc nấu ăn… Cứ mỗi ngày tôi lại thêm khẳng định, bản thân mình phù hợp với việc ở một mình hơn là ở với gia đình. Tôi rất lấy làm tiệc khi phải thừa nhận điều này.

Cuốn sách online: Bước tiếp theo...
Bước tiếp theo – mái tóc chắc khỏe…

Mái tóc của tôi là câu trả lời vừa vặn nhất cho việc duy trì chăm sóc bản thân của mình. Bỗng lại bỏ quên bản thân mình như vậy, thật không đáng chút nào cả. Tôi mới quay lại lịch trình chăm sóc da mỗi tối của mình vào khoảng gần một tuần trước, sau khi được giác ngộ từ cuốn sách Càng kỷ luật càng tự do – tác giả Ca Tây. Và giờ, tôi nghĩ tôi cũng cần khôi phục lại việc chăm sóc tóc đáng thương kia của mình. 

Tôi thật sự chán ghét khi nhìn mái tóc “vẩy sợi thô sơ” trên đầu. Tôi thích tóc mình vào nếp, bóng và mềm mại. Chứ không phải những lọng tóc khô như cọng rơm phơi đủ nắng giống bây giờ. Trời ơi, sao càng tả càng thấy tệ hại vậy nhỉ.

Khi còn trong Sài Gòn, bộ dưỡng tóc của tôi thật sự không quá đồ sộ nhưng chắc chắn đủ để giúp tôi có một mái tóc bóng khỏe. Dầu xả, dầu oliu, dầu dừa, dầu gội và cả mặt nạ cho tóc nữa. Hàng tuần tôi sẽ gội đầu tiệm một lần để được mát xa và làm sách sâu da đầu. Ôi, tôi đã từng chỉnh chu và tốt đẹp vậy sao?

Tôi không thể có cơ hội đổ lỗi cho thời tiết, cho ngoại cảnh, cho bất kỳ ai về mái tóc xơ khô của mình được. Bởi rõ ràng, tôi đã không chăm sóc tóc cho tử tế, thực phẩm tôi ăn vào người cũng không phải những đồ khoa học như khi còn ở Sài Gòn. Chưa kể tôi là đứa trẻ rất lười uống nước. Đó là lý do mà tinh thần, cơ thể chứ như khô héo từng ngày.

Gần đây, tôi bắt đầu chăm sóc tóc lại bằng bồ kết và vỏ bưởi. Hạn chế việc dùng hóa chất lên tóc. Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở bản thân chăm chỉ uống nước hơn. Tuy là cũng không chăm hơn là mấy, nhưng có uống vẫn là hơn không uống.

Thôi thì đã lỡ rồi thì ta phải làm lại từ đầu thôi. Tôi còn có dự định hiến tóc cho bệnh nhân ung thư vào sinh nhật năm nay của mình. Tôi nghĩ tôi sẽ không muốn gửi một mái tóc thiếu sức sống cho người khác làm quà tặng đâu. Như vậy thật đáng trách. Vậy thì tôi phải chăm lại tóc là điều chắc chắn phải làm.

Tôi đã lên list để đi siêu thị mua đồ vào chiều này. Tôi hi vọng mình có thể mua được những đồ ưng ý như tôi đã lên list. Mắc dù thế nào thì vẫn nên cảm ơn bản thân vì đã thức tỉnh nhỉ.

Chương 13. Bước tiếp theo – chuyện nấu ăn…

Vài ngày xem show Trường Giang, tôi cứ ứa nước miếng vào mỗi tối trước khi ngủ. Thật dại dột.

Có ai hay xem show Muốn ăn phải lăn vào bếp trên kênh Youtube của Nghệ sỹ Trường Giang không? Tôi rất thường xuyên xem show này. Không phải tôi thích Trường Giang hay thích nấu ăn, mà tôi thích nhìn người khác ăn ngon và để tạo cảm hứng ăn ngon cho chính mình.

Có thể bạn sẽ nói: Ăn ngon thì ai mà không muốn, có gì đâu mà cần cảm hứng. Bạn nhầm rồi! Có một loại người, giống như tôi, không quá yêu cầu cao về mặt ăn uống. An toàn, vừa miệng, không phải những món kiêng kỵ thì đều có thể thả vào miệng. Chẳng cần phải ngon nức lòng thiên hạ, cũng không phải hợp trend mới nổi theo bất kỳ đám đông, càng không vì món ăn phải đẹp động lòng người để lên hình sống ảo. Chỉ đơn giản, ăn uống an toàn gần như đã là đủ.

Vậy, cái gọi là cảm hứng ăn ngon thì liên quan gì tới việc này. Cái gọi là “cảm hứng ăn ngon” chính là chống lại sự lười của bản thân mà kì công cố gắng tạo nên một món ăn vừa miệng, vừa mắt. Không qua loa đại khái như kiểu chỉ cần nấu chín là được. Mà sẽ vì một niềm tin mạnh mẽ của mùi thơm bay thẳng vô sống mũi, chạy xuồng lồng ngực, men theo từng mạch máu chạy khắp cơ thể mà cố gắng, nhẫn nại chờ đợi hoặc là xắn tay áo vào bếp. 

Tôi đã từng kể rất nhiều lần tại Blog này, tôi thật sự là một đứa trẻ không thích nấu ăn. Tôi thà được ăn no và rửa bát còn cảm thấy cuộc đời này xinh đẹp hơn bao lần chứ không muốn xuống bếp. Tôi sợ dao, sợ lửa, sợ điện, sợ đủ thứ… Trên tất cả, tôi sợ cái sự vụng về của mình lộ ra. 

Thực ra chẳng nói thì ai cũng đoán được tôi khá vụng về, những ít nhất khi đó họ chỉ phỏng đoán, chứ chẳng có gì để minh chứng. Tôi đang cố gắng ngăn chặn chứng minh trên là đúng bằng cách trốn tránh việc vào bếp.

Nếu như các cô gái khác sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhắc về sự vụng về trong bếp núc của mình, thì tôi lấy làm một sự tự hào, khoái trí. Tôi bị điên? Không! Tôi đã từ chối việc mình không thích làm, và tôi muốn dạ dày của mình được chiều chuộng. Chỉ vậy thôi. Tôi không nghĩ có gì phải xấu hổ. Mắc dù theo quan niệm thì phụ nữ luôn gắn liên với việc bếp núc. Tôi thì không muốn điều đó xảy ra trên người tôi.

Tôi thấy chẳng có lý do gì để xấu hổ hay buồn phiền cả. Hơn những thế tạo hóa đã chứng minh cho tôi thấy, vạn vật liên kết với nhau có tính bù trừ. Một cách vô tình nào đó, bạn bè, người thân, mọi người xung quanh tôi đều là những người rất tài giỏi ở trong bếp. Và tôi luôn được đuổi ra khỏi bếp, khỏi sân khấu của họ mỗi dịp tụ tập hoặc ăn chung. Bạn thấy đấy, tôi có phải cảm thấy may mắn thay vì xấu hổ không?

Quay lại đoạn cảm hứng ăn ngon nhé. Tôi đã luôn mặc định bản thân không thể nấu ăn, cho đến những ngày xem quá nhiều show và video nấu nướng trên Youtube và facebook. Được truyền cảm hứng từ chị Lý Tử Thất, tôi đã từng bước tiến vào bếp và cho dạ dày của mình những món ngon do chính đôi tay luôn phản đối việc dao thớt, xoong chảo trong khu bếp kia.

Thật kỳ là khi phát hiện ra tôi không có năng khiếu nấu ăn nhưng rất có năng khiếu sáng tạo. Hấu hết các món ăn tôi nấu đều bắt chước ít nhiều từ những đoạn video ăn uống, ẩm  thực mà tôi xem. Đương nhiên, gian bếp nhà tôi hoàn toàn không có đủ nguyên liệu và công cụ để thỏa mán những gì có trên đoạn clip ngắn tôi xem. Chưa kể năng lực có hạn của tôi nữa. Từ đó, tôi quyết định sẽ chế biến món ngon theo cách của riêng mình. Theo cái gọi là “thần linh mách bảo”. Thỉnh thoảng tôi có những món ngon để khoe với bạn bè. Và đương nhiên, cũng sẽ có lúc buộc lòng đổ thẳng “món ngon” kia vô thùng rác. 

Tựu chung lại thì, tôi cũng không lấy đó là điều gì ghê gớm. Chẳng phải chỉ là ăn uống thôi sao, không ngon bữa này thì ngon bữa khác. 

Cứ mỗi lần tôi xem nhiều những clip ẩm thực đầy cảm hứng như vậy, vị giác, khứu giác của tôi luôn vẫy gọi tôi phải làm gì đó đi. Tuy chẳng thế xuất sắc như người ta những chắc chắn sẽ không tệ như mọi ngày.

Bởi vậy, tôi cũng từng chia sẽ trong bài viết 7 Bước giúp mình hình thành thói quen mới rằng, muốn thực hiện điều gì đó, hãy tiếp xúc và thả mình vào cộng đồng đó. Bạn muốn nấu ăn ngon, thì cứ xem show nấu ăn mỗi ngày. Chẳng cần học, chỉ cần có hứng nấu ăn đã là một thành công lớn rồi.

Giống như tôi vậy!

Chương 14. Bước tiếp theo…

Thực hành lòng biết ơn.

Mấy hôm nay, tôi đang đọc cuốn The Master Coach – Con đường trở thành nhà khai vấn tài ba, tác giả Gregg Thompson. Tôi khá ấn tượng với một phần nội dung trong cuốn sách nói về bí quyết để xây dựng niềm tin vào một ngày mai tươi sáng và nâng cao khả năng giải quyết vấn khi hoàn cảnh biến động đó là nuôi dưỡng cảm giác trân trọng, lòng biết ơn và quy trọng những may mắn trong đời.

  • Bạn đang biết ơn điều gì?
  • Có thể liệt kê được bao nhiêu điều?
  • Cuộc sống của bạn sẽ thay đổi ra sao nếu bắt đầu ngày mới bằng lòng biết ơn?
  • Góc nhìn của bạn có trở nên lạc quan hơn chăng?

Có một thời gian, tôi vô cùng bài xích với 2 chữ “biết ơn”. Tôi bắt gặp nó nhiều tới nỗi bị phản cảm với 2 chữ “biết ơn”. Tôi không biết cuộc sống của những người thực hành lòng biết ơn tôi gặp, họ có đang làm quá mọi việc hay không? Hay họ bị một thế lực, tư duy nào đó “tẩy não” họ. Tôi chỉ cảm thấy một cảm giác “lố lăng” từ họ. Họ làm mọi thứ một cách cường điệu thái quá, họ chạy đến bên tai mọi người và gào lên “bạn phải biết ơn cái bát, cái đũa, cái chân, cái tay… bla bla…”

Mọi thứ cứ trở nên thái quá khi tôi không biết chính xác điều họ đang làm. Tôi chỉ cảm thấy họ như bị “tẩy não” và “điên loạn”. Điều làm tôi khó chịu nhất chính là họ luôn thể hiện như họ là “đấng bề trên” sáng rõ sự đời, họ có lòng biết ơn, có lòng trắc ẩn. Còn người khác như kẻ tầm thường, sa đọa nào đó. Lố bịch.

Tôi không nói lòng biết ơn là không tốt, tôi chỉ không thể “cảm” nối cái cách thần thành hóa lòng biết ơn một cách thái quá như vậy. Tôi là một đứa trẻ yêu thích sự tự nhiên. Tôi thích mọi thứ diễn ra thật bình dị, tự nhiên, một cách tình cờ thì càng hay.

Tôi luôn cảm thấy lòng biết ơn nó sẽ như là câu chuyện sống lạc quan, nhìn nhận vạn vật xung quanh là một sự may mắn tích cực. Nó sẽ giúp bản thân bạn tích cực, nuôi dưỡng tấm lòng rộng mở, khoan dung.

Sẽ chẳng có gì ghê gớm nếu chúng ta biết rõ ngọn nguồn của mọi việc, làm nó một cách thật tự nhiên và chân thành. Đừng cố ép bản thân mình phải “tỏ ra” rằng tôi có một lòng biết ơn vô tận. Nó sẽ thật kệch cỡm, và làm mọi người xung quanh áp lực.

Với tôi sống là để vui vẻ, sống là để hạnh phúc chứ không phải sống để chạy theo “trend”. Tôi biết ơn bản thân mình luôn bình tĩnh như vậy, không cố gồng người lên để chạy theo xu hướng đám đông, đưa bản thân vào cái khuôn mà số đông nhào nặn. Tôi chỉ muốn được tự do quyết định cộng sống của bạn thân một cách chủ động. Cũng giống như tôi muốn đặt tay lên ngực trái, nhắm mặt lại và mỉm cười với tất cả những niềm vui vẻ nhỏ bé mỗi ngày.

Thật hạnh phúc!

Chương 15. Bước tiếp theo – có một chú ong mật…

Có một chú ong mật bay đến đậu trên những cánh hoa trước hiên nhà.

Đây là cảnh tưởng tôi vẫn luôn mong đợi suốt những ngày ngắm nhìn những bông hồng và mấy bông hoa đồng tiền bung cánh. 

Như một sự duyên phận được sắp đặt từ trước, trong cuốn sách Lagom – Biết đủ mới là tự do mà tôi đọc vài ngày trước, có một ý sách tôi đặc biết thích đó là lời kêu gọi bao vệ những người bạn đen – vàng (ong mật). Tôi đã quyết định rằng, tôi sẽ trồng thêm những loài cây thích hợp làm bạn với mấy chú ong sau khi xong Tết Nguyên Đán. Đây vừa là điều tôi muốn làm vừa là điều tôi thích làm. 

Sáng nay, khi bước xuống sân, chạy đến ngắm nhìn những bông hoa đồng tiền khoe sắc vàng rực rỡ cả góc sân, tôi chợt nhận ra có một chú ong mật đang bay lượn vòng quanh mấy bông hoa. Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi đó là vào lại nhà và lấy chiếc điện thoại. “Mình phải chụp lại hình ảnh kỳ diệu này mới được.” Chỉ tiếc là khi tôi quay ra thì không còn thấy chú ong đó nữa, nhưng bù lại trong lòng tôi lại nảy thêm một tia hi vọng, một viễn cảnh ong bướm rộn ràng trong khu vườn của mình.

Tôi chợt phát hiện ra mấy cây đỗ cô ve ở nhà đã bắt đâu ra hoa, tôi khi khoảng một tháng nữa thôi, tôi sẽ có những bữa ăn ngon lành từ mấy cây đỗ do chính tay mình reo hát. Tôi bỗng thấy buổi sáng hôm nay thất rực rỡ. Trong lòng rồi nhưng ngâm nga tiếng hát, vang trong tiềm thức của tôi là tiếng vo ve của lũ ong mật gọi bầy.

Tôi tự hỏi có khi nào chúng sẽ kéo tới vườn nhà tôi làm tổ không nhỉ? Tôi từng bị ong đốt khi chui vào chính khu vườn ở nhà, nên bỗng có chút bối rối nhè nhẹ. Bất giác có điều gì kỳ cục hiện lên, tôi đã nghĩ quá nhiều rồi thì phải. 

Kiểu như mới gặp nhau lần đầu đã nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con rồi ý. Có gì đó thật mơ mộng vượt quá lẽ thông thường rồi.

Hướng ừng tiếng gọi nơi con tim, chiều nay tôi đã trồng xuống một vài nhánh xả, một chút rau húng quế (nếu tôi không nhầm), không sao, dù sao thì tôi cũng rất những cây rau gia vị.

Tôi không tự tin với mấy nhánh xả nhưng tôi có niềm tin sắt đá với mấy câu rau húng quế. Tôi rất thích những cây rau gia vị, một phần vì chúng rất thơm, hơn nữa cũng rất dễ trồng. Một trong những điều mà tôi đặc biệt yêu thích chúng, dễ trồng.

Bài viết này có vẻ có chút lan man nhưng sự hạnh phúc đang cháy rực trong lòng tôi thì chỉ một lòng hướng tới mấy cái cây ở nhà. Bằng tất cả niềm tin tưởng ở bản thân, năm 2022 của tôi nhất định sẽ mang màu xanh lá.

The end.


ỦNG HỘ/ DONATE

Like Fanpage Hương Nguyễn Blog hoặc Follow Facebook cá nhân (Lê Thị Nhật Linh) để nhận thông tin mới nhất từ Hương Nguyễn Blog.

Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể cân nhắc việc ủng hộ mình bằng cách hoạt động BUY ME A BOOK tại chuyên mục ỦNG HỘ/ DONATE nhé!

Thank you!

2 COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here