Xỏ đôi giày màu trắng, có lẽ đã đi được 3 – 4 năm gì đó, khoác một chiếc áo dạ màu xanh rêu nặng trĩu trên đôi vai của một cơ thể cao một mét bốn mươi tám, nặng bốn mươi hai cân, bước ra đường.
Tôi quyết định cho cơ thể vận động một chút, đón không khí ở ngoài đường cái lớn, và thả cho đầu óc được bay lên cùng những đám mây lơ lửng ở phía xa xa ngọn Tam Đảo.
Tôi vận thường nói mình thật sự thích việc đi bộ. Tôi không thích chạy bộ, bởi tôi ghét tiếng lòng bàn chân nện xuống đường bì bạch bì bạch, tôi thích di chuyện một cách nhẹ nhàng, êm du như đi bộ vậy thôi. Khiến đôi bàn chân lướt nhẹ trên mặt đường bê tông, không gây ra tiếng động. Nghe có vẻ hơi dị nhưng tôi thật sự thích cảm giác đó, nhanh nhẹn và nhẹ nhàng.
Hoạt động này lẽ ra cần diễn ra thường xuyên hơn nhưng chỉ vì tôi là một đứa trẻ khá sợ chó nên tôi rất ngại đi bộ trên đường ở quê. Thật là đó chỉ là lý do đẹp đẽ phủ bên ngoài một phần lười biếng trong tôi mà thôi. Điều thật sự thôi thúc tôi bước ra đường đi bộ trong hai ngày hôm nay đó là câu chuyện trong cuốn sách mà tôi đang đọc “Cứ viết đi” mà tôi có nhắc tới trong bài viết “Tôi cảm thấy được chữa lành bởi cuốn sách này!” mà có thể bạn đã đọc ở đâu đó trước đây.
Grate nói với tôi rằng, hãy thử viết gì đó khi đang đi bộ trên đường xem. Một chút vận động có thể sẽ giúp tôi giải tỏa cảm xúc, đồng thời cho tôi nhiều cảm hứng và ý tưởng viết hơn. Đó thật sự là ý tưởng có giá trị đối với tôi, ít nhất là tới thời điểm này.
Thời gian gần đây, tôi không còn đạp xe đạp mỗi buổi chiều bốn giờ hàng ngày nữa. Không phải vì tôi sợ lũ chó trong xóm dồn đuổi đâu, mà vì tôi lạnh nên lười ra đường vậy đó. Tôi thật sự vẫn không thể thích nghi không khí lạnh lẽo này của miền Bắc. Tôi thật sự không nhớ nổi tại sao khi còn là một học sinh cấp ba, tôi có thể dậy sớm và thức khuya mỗi đêm lạnh giá như vậy. Nghĩ lại, lại thấy rùng mình, dựng tóc gáy. Mình đã từng giỏi vậy nhỉ!
À, có thể bạn đang thắc mắc câu chuyện tôi kể hôm nay là gì phải không? Cũng không phải câu chuyện gì ghê gớm. Bởi quãng đường tôi đi chắc cũng chỉ khoảng 2 km cả đi lẫn về, tôi cũng không chắc nữa. Hay là tôi dùng vận tốc vừa đi vừa ngắm cảnh, nghe sách nói và bước đi chậm rãi trên đường mất khoảng 45 phút cả đi lẫn về, như vậy có thể bạn sẽ dễ hình dung hơn. Tôi không giỏi “đo đường” cho lắm.
Dọc đường tôi đi là những vô vàn cách sắc rất rất vừa mắt với tôi. Bạn biết đấy, tôi nghiệm màu xanh của cây lá tự nhiên. Bởi vậy, tôi rất dễ bị thu hút bởi cánh đồng rau ven đường, luống hoa của nhà bác hàng xóm, và cả một vài bụi tre mới nhú bên vệ đường. Tất cả được tôi thu vào mắt, lộn nhào cùng câu chuyện tuổi thơ của mình.
Bây giờ không phải mua cây côi đâm hoa nảy lộc giống như mùa xuân, nhưng bụi tre vệ đường lại đâm ra rất nhiều cành măng non làm tôi không kìm được, hái xuống một búp tre. Búp măng không to lắm, chỉ khoảng gần bằng đầu đũa mà thôi. Nhưng đó chính là kích cỡ phù hợp nhất cho trò chơi hồi bé xíu của tôi. Tôi không biết tuổi thơ của bạn đã từng biến những bụp măng non ấy thành trò chơi con quay hay chưa. Nhưng với tôi thì đó là một trò chơi không tốn sức, chẳng tốn hơn, không bị đau, cũng không quá khó khăn. Chúng tôi chỉ đơn giản bóc lớp vỏ trên thân búp măng, nhẹ nhàng quay trong phần đốt măng non ấy. Quay đều đều, nhẹ nhàng, lực tay vừa phải, đến khi đốt măng non ấy dẻo dai, khó có thể đứt gãy. Khi đó, chúng tôi có thể quay mạnh hơn. Hết đốt này, thì chinh phục đến đốt tiếp theo. Chúng tôi sẽ xem ai sẽ là người giữ được nhiều đốt măng được quay tròn như vậy nhất. Tất nhiên phải đảm bảo không đốt măng nào bị đứt gãy cho đến khi dừng cuộc chơi. Nhiều khi chúng tôi có thể quay được 4 – 5 đốt liên tiếp như vậy đó.
Như một hành động vô thức của thời thơ ấu ùa về, tôi cũng tự chơi trò chơi “con nít” ấy, chỉ là tôi cũng chỉ quay được 2 đốt là đã bị gãy rồi. Có lẽ đôi tay này còn còn dẻo, bộ não không còn tập trung để cố gắng chinh phúc thử thách nhỏ xinh này nữa rồi. Nhưng cảm giác vui vẻ thì thật khó nói thành lời. Bất giác mỉm cười vì những gì đã xảy đến trong đời, nhưng niềm vui, nhưng ngô nghê và cả những lần ngu ngốc nữa.
Tất cả vẫn đang diễn ra quanh tôi, giống như tôi đang ngồi đây, viết lại câu chuyện đi bộ chiều qua của mình vậy. Lấy câu chuyện này để trả lại cho thử thách viết đối tượng của mình trong cuốn sách “Cứ viết đi” như vậy đó.
Không gian và thời gian với một người viết quả rất vô chừng, nó gần như chẳng giới hạn cũng giống như con người vậy, vẫn là luôn thay đổi.
Trong lúc đi bộ sáng này, tôi có nghe được một đoạn sách nói rất hay như thế này: BẠN LUÔN NÓI NGƯỜI TA THAY ĐỔI RỒI, NHƯNG NẾU NGƯỜI TA KHÔNG THAY ĐỔI ĐIỀU ĐÓ MỚI THẬT SỰ LÀ BẤT THƯỜNG.
—————————————–
Một vài gợi ý khác cho bạn
Bạn chắc chắn sẽ muốn đọc các cuốn sách tuyệt vời khác. Mời bạn đến với chuyên mục: Review sách hoặc Sách và cuộc sống nhé!
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Tôi chưa từng dùng từ “chữa lành” trước đây để mô tả về một cuốn sách nào tôi đọc. Và đây là cuốn sách đầu tiên khiến tôi muốn dùng từ đó.
Một màu vàng nổi bật, tô xung quanh bìa sách là màu xanh da trời. Đây là màn kết hợp màu sắc cực nổi và bắt sáng mà tôi biết. Tôi khá thích sự kết hợp màu sắc này từ bìa cuốn sách. Tôi không chắc điều này có tác động lớn gì tới tâm trí tôi khi mở cuốn sách này để đọc không. Thú thực thì đây là cuốn sách mà tôi được một người chị tặng. Có lẽ tôi từng đọc tựa sách này ở đâu đó những hình như tôi lại không có mấy cảm giác ưu ái với nó nên tôi đã chưa mua nó. Mặc dù có thế nó sẽ làm tôi tìm thấy được điều gì đó hay ho về viết lách chẳng hạn.
Tôi luôn có cảm giác cuốn sách này có chút gì thật “trẻ trâu” khi nhìn vào bìa sách. Nó sợ nó bị “một màu” trong hành trình xây dựng sự nghiệp viết của mình. Nhưng tôi vẫn quyết định đọc nó sau khi hoàn thành xong cuốn Love it or Leave it – tác giả Samanthe Clarke.Có một linh cảm nào đó khiến tôi buộc lòng lật dở cuốn sách này. Chỉ đơn giản vậy thôi đó.
Tôi vẫn tưởng chừng cuốn sách này sẽ mang tới những dòng cổ động đầy cảm hứng nào đó bằng những câu chuyện thành công của tác giả cho đến khi bắt đầu làm những bài tập nhỏ đầu tiên của tác giả trong cuốn sách này.
Có một vài câu hỏi tôi đã được ai đó hỏi hoặc từng tự hỏi chính mình những phần nhiều trong số những câu hỏi đó là lần đầu tôi phải tự vận não và đặt tay lên ngực trái của mình để tìm kiếm câu trả lời.
Một trong những bài tập trong cuốn sách này chính là Viết đối tượng hạnh phúc trong 5 ngày. Và đây là phần làm bài tập ngày đầu tiên của thử thách này.
Nhiệm vụ của tôi là chọn ít nhất 5 đối tượng trong danh sách niềm vui của mình và viết. Viết bất cứ thứ gì nảy ra trong đầu, bỏ qua chính tả, bỏ qua ngữ pháp, bỏ qua kỹ thuật, bỏ luôn phần SEO. Cứ để mọi cảm xúc và mạch văn chạy thẳng ra những dòng chữ ngay ngắn trên màn hình máy tính như vậy đó.
Tôi không biết mạch cảm xúc này có thể chạy về đâu những điều tôi thấy đó lầ tôi đã viết rất nhanh, một cách mạnh dạn, một cách thả lòng vả bình yên. Tôi thích cảm giác này. Thật sự rất thích nó.
Tôi có rất nhiều bài tập lạ lùng cần thực hiện khi đọc cuốn sách này. Một vài trong số đó làm tôi nhớ đến những điều không vui vẻ, một vài làm tôi hạnh phúc, một vài số khác lại làm tôi “đau đầu” bởi tôi thật sự cần nhiều thời gian để tìm câu trả lời.
Tôi nghĩ tôi có thể mang nhiều hơn sự “chữa lành” với cuốn sách này. Đó là điều tôi không dự đoán được trước nhưng nó đã xảy ra. Thật kỳ diệu!
—————————————–
Một vài gợi ý khác cho bạn
Bạn chắc chắn sẽ muốn đọc các cuốn sách tuyệt vời khác. Mời bạn đến với chuyên mục: Review sách hoặc Sách và cuộc sống nhé!
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Trích đoạn sách hay từ cuốn “Kiên trì hay từ bỏ” – Samanthe Clarke
“Điều gì sẽ xảy ra nếu, trong hành trình sống cuộc đời có mục đích và đi theo nhiệm vụ của bản thân, bạn vấp ngã và đắm chím trong mỏi mệt? Đó là điều không thể tránh khỏi đâu, bạn của tôi ơi! Tôi không thể và cũng sẽ không bọc đường cho chuyện này. Khi chúng ta chọn “Can đảm thay vì an phận” như Brene Brown từng nói, chúng ta đã bước vào một nơi tuy còn mơ hồ nhưng sẽ giúp bạn đạt được sự phát triển mới mà bạn hằng khao khát”
__Trích sách: Kiên trì hay từ bỏ – Tác giả Samanthe Clarke__
Tôi vẫn thường nói về câu chuyện hạnh phúc, tôi vẫn thường kể cho bạn nghe những phút giây hạnh phúc trong đời tôi. Và bản thân tôi cũng luôn muốn tìm hiểu nhiều hơn về hạnh phúc. Điều mà ít ai có thể cắt nghĩa, hoặc có cắt nghĩa thì mỗi góc nhìn lại có một tầng nghĩa khác nhau.
Samanthe nói rằng, cô ấy có một mô hình bí mật mang tên BE HAPPY FIRST – hạnh phúc trước tiên. Đây cũng là mô hình lần đầu tôi được biết đến, và sẽ rất đáng tiếc nếu như tôi không đọc cuốn sách này để biết về nó. Một cuốn sách, mang đến phương pháp giúp cân bằng cuộc sống và công việc của bạn. Giúp bạn sống một đời hạnh phúc và đáng giá theo cách của riêng mình.
Thật may, như bạn thấy đó, tôi đang chuẩn bị nói về mô hình này cho bạn nghe đây. Tức là tôi đã đọc cuốn sách này, ít nhất là tôi đã rất cố gắng để kiên trì đọc hết nó.
Mô hình BE HAPPY FIRST
Có 7 yếu tố làm nên mô hình BE HAPPY FIRST. Bao gồm:
Yếu tố số 1: Be kind, aware, prensent – Can đảm để tử tế, có nhận thức và sống cho hiện tại
Tôi từng chia sẻ với các bạn, tôi không dám vỗ ngực nói rằng cố gắng trở thành người tốt bụng. Bởi tôi nghĩ rằng làm người tốt vừa khó vừa khổ còn có chút ngu ngốc. Bởi vậy, tôi chọn là người tử tế, làm những điều đúng đắn, không bao đồng cũng không bốc đồng. Chỉ đơn giản làm những điều hợp tình hợp lý và đặc biệt mang vui vẻ đến cho bản thân.
Có nhận thức và sống cho hiện tại là điều có thể là điều mà rất rất nhiều người từng nói với vào tai tôi. Nhưng làm sao để làm được điều đó thì chẳng ai chịu nói. Tôi vẫn hoang mang không biết nên sống theo kiểu “YOLO” (you only live once) hay là nhìn xa trông rộng một chút. Sau nhiều lần đau đầu để tỏ ra thông thái theo kiểu tôi là kẻ “nhìn xa trông rộng”, tôi phát hiện cuộc sống như vậy mệt mỏi biết chừng nào. Tôi nghĩ rằng, sống cho hiện tại chính là cách sống phù hợp với tôi. Tôi làm điều đó bằng cách trân trọng những gì mình có, yêu quý những gì mình có. Từ đó mà tôi luôn nhìn được điều tích cực ở xung quanh mình.
Hãy can đảm lên, đừng an phận nữa!
Yếu tố số 2: Expose – Can đảm để Bộc lộ
“Hãy học cách nắm lấy sự tổn thương, cách kêu gọi sự giúp đỡ thành công nhằm đưa bản thân lên một tầm cao mới và nâng cao thành công mà bạn đang khao khát.”
Người ta vốn có xu thế che giấu góc, nét yếu đuối của mình. Họ ngại nói rằng họ không hoàn hảo ở một góc độ nào đó. Thế nhưng sự thật cho thấy những kẻ hay “giấu đốt” thường là những kẻ đi thụt lùi. Kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm là vô bờ, ai có thể nắm hết được tất cả. Có câu “càng học càng ngu” ý chỉ rằng càng tìm hiểu bạn càng tìm được ra những điều trước nay bạn chưa từng biết tới.
Bộc lộ là cách để chúng ta tiến lên phía trước, không chỉ tự mình vận động mà còn là tận dụng sự giúp đỡ hỗ trợ đến từ những người xung quanh. Đừng ngại bộc lộ thái độ tìm kiếm sự giúp đỡ nên bạn thật sự cần nó. Chúng ta không nhất thiết phải bó buộc cuộc đời và cảm xúc của mình ẩn sâu vào bên trong. Bạn có thể và có quyền để bộc lộ chúng ra ngoài, chữa lành và bồi đặt chúng.
Hãy can đảm lên, đừng an phận nữa!
Yếu tố số 3: Hang up – Can đảm đối mặt với Sự khó chịu
“Hãy xác định “sự khó chịu” mang tính cá nhân cần loại bỏ nào đang đứng chặn trên con đường hướng tới thành công của bạn. Bạn cần phải từ bỏ, đặt xuống, làm hòa với cái gì để tạo nên sự thay đổi mà bạn hằng khát khao?”
Đối mặt với “sự khó chịu” của bản thân thật sự không phải chuyện dễ dàng. Để nhìn vào điểm tối của bản thân thật sự cần rất nhiều can đảm và dũng cảm.
Giống như bạn cực kỳ khó chịu với mùi nước hoa của đồng nghiệp vậy. Bạn thường tỏ thái độ ghét bỏ với đồng nghiệp ấy. Thật sự mùi nước hoa chán ghét ấy có thể rất phản cảm chỉ với mình bạn nhưng lại vô cùng cuốn hút với những đồng nghiệp và khách hàng khác thì sao? Rất có thể đây chính là “sự khó chịu” mang tính cá nhân của riêng bạn mà thôi. Đừng đánh đồng “sự khó chịu” cá nhân ấy thành “sự bất tiện” mà người khác đem lại. Nó hoàn toàn xuất phát từ bản thân bạn.
Nhiệm vụ của bạn là học cách làm hòa với sự khó chịu ấy, chung sống hòa bình và xoa dịu và từ từ buông bỏ chúng.
Hãy can đảm lên, đừng an phận nữa!
Yếu tố số 4: Apreciate – Can đảm để Đánh giá cao
“Hãy tìm ra các cách thức để thể hiện sự đánh giá cao dành cho người khác, thể hiện những cơ hội trên con đường đến hạnh phúc trong công việc và thừa nhận những thách thức, trở ngại, cũng như thừa nhận bản thân theo cách có ý thức và đầy ý nghĩa.”
Trước đây, tôi tưởng rằng phải chỉ cần nỗ lực ghi nhận và cổ vũ bản thân mình thôi đã là đủ hạnh phúc rồi. Nhưng gần đây tôi, sau một số sai lầm của bản thân tôi, một vài lời nói đùa vô ý của tôi đã làm tổn thương một người thành tâm chăm sóc quan tâm tôi. Tôi mới phát hiện ra sự ghi nhận dành cho những người xung quanh rất quan trọng. Tôi thường chỉ nghĩ sẽ làm điều này đối với cấp dưới của mình, đồng nghiệp của mình. Nhưng hóa ra trong bất kỳ lĩnh vực, mối quan hệ nào cũng cần sự ghi nhân, trân trọng xứng đáng.
Yếu tố số 5: Pick up – Can đảm Chọn lựa
“Khi nói đến những điều tốt nhất trong công việc và cuộc sống của bạn, có phải tất cả đang diễn ra theo kế hoạch hay không? Nó sẽ không thể đủ để biết được thế mạnh của bạn là gì. Bạn cần khả năng áp dụng chúng một cách thông minh và thử thách bản thân để chọn ra những cái tốt nhất. Hãy thường xuyên thử thách bản thân thử nghiệm những cái mới và giữ thái độ và tâm trí của một lính mới.”
Tôi là người gặp khó khăn trong việc ra quyết định. Đứng giữa các lựa chọn tôi thường mất rất nhiều thời gian để ra quyết định. Điều này kéo theo một hệ lũy khá nghiêm trọng mang tên “ngưng hành động”. Khi ở trạng thái cân đo đong đếm giữa các lựa chọn, tôi gần như không thể hành động gì, bởi vốn tôi khi đó gần như đã mất đi phương hướng hành động cụ thể. Bởi lẽ đó, tôi thường bị trì hoãn rất nhiều việc chỉ vì sự do dự trong quyết định của mình.
Một sự thật khác về sự chọn lựa chính là việc thúc đẩy hành động một cách mạnh mẽ. Khi chọn lưa, tức là ta đã xác định cho mình một hướng đi để bước tiếp và hành động. Bởi vậy nhất định tôi phải học một thêm cho mình kỹ năng ra quyết định trong các tình huống.
Hãy can đảm lên nào, mạnh mẽ ra quyết định nhé tôi ơi!
Yếu tố số 6: Plug the gaps – Nối lại các khoảng trống
Tôi thích nhất câu nói này của John Donne và đó cũng là câu mà tôi lựa chọn sống theo hết lòng: Con người không phải là một hòn đảo, không chỉ là tự mình; mỗi người là một phần của lục địa, một phần của tổng thể”. Các mối quan hệ là chìa khoa cho sự phát triển. Tạo ra một mạng lưới quan hệ “giàu có” với những người bạn tri kỷ, những người yêu quý bạn, những người bạn và cố vấn là chìa khóa dấn đến mảnh ghép hạnh phúc trong công việc và cuộc sống.
Yếu tố số 7: Your words – Lời hứa
Khi nhắc đến việc đạt được những gì quan trọng nhất, việc thành thạo độc thoại nội tâm của bạn sẽ góp phần giúp đỡ hoặc cản trở bạn khi phải đối mặt với những thách thức, thất bại. Làm thế nào bạn có thể thách thức những câu chuyện kìm hãm bạn, rèn luyện lòng tự trọng với chính mình và làm dịu đi những tiêng nói bất đồng bên trong bạn.
Phần kết
Đừng chỉ làm việc mình thích – hãy thích chính việc mình làm
Nếu bạn đang kiên trì tìm lại tình yêu với vị trí hiện tại và nuôi dưỡng hạnh phúc từ bên trong cũng như bên ngoài công việc của bạn lúc này.
Hay là…
Từ bỏ và tìm kiếm một vị trí tốt hơn, trau dồi kỹ năng và thử thách bản thân ở phương diện, bất kể là đào tạo lại, bắt đầu một công việc mới, trở thành chuyên gia đa nhiệm hay quyết định khởi nghiệp.
Hãy can đảm lên, đừng an phận nữa!
Tôi nghĩ việc bạn cần làm ngay lúc này là hãy đặt cuốn sách thần kỳ này về tay cho mình nhé. Tôi chắn chắn bạn sẽ có đáp án cho những băn khoăn của mình.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Trích đoạn hay trong cuốn sách “Kiên trì hay từ bỏ”
“Tôi rất thích một câu nói của nguyên tổng thống Mỹ, Abraham Lincoln: “Tôi không thích người đàn ông đó, vậy nên tôi phải tìm hiểu nhiều hơn về anh ta”. Khi không đồng tình với ai đó, chúng ta thường mặc định họ là người xấu. Vậy nên, việc làm quen với bản tính của một người và những trải nghiệm đã làm nên tính cách của họ trong công việc và cuộc sống là điều thực sự khó khăn, nhưng cũng vô cùng đáng giá.
Có thể bạn là kiểu người chẳng bao giờ thay đổi trong tất cả các mối quan hệ. Nhưng nếu bạn thấy các mối quan hệ quanh mình đã thay đổi, điểm khởi đầu tốt nhất để thay đổi chính là từ bản thân.”
_Trích sách: Kiên trì hay từ bỏ – tác giả Samanthe Clarke_
Tôi cũng giống Samanthe Clarke, tôi rất thích câu nói của Abraham Lincoln: “Tôi không thích người đàn ông đó, vậy nên tôi phải tìm hiểu nhiều hơn về anh ta.”
Thông điệp mà tôi nhận được từ câu nói trên của Lincoln đó là chúng ta hãy cho nhau cơ hội để hiểu rõ và kết nối với nhau. Rất có thể chúng ta chưa thực sự nhìn thấy điều tốt đẹp nơi họ. Đó thật sự là một lựa chọn tích cực trong đời mỗi người.
Tôi đã có thêm một người bạn thân thiết nhờ lựa chọn tích cực…
Kỷ niệm một thời học sinh
Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện về người bạn thân hồi cấp ba của tôi. Cô ấy tên là Hằng, là một cô gái tự tin, mạnh mẽ, thông minh và cực kỳ xinh đẹp. Chúng tôi luôn nghĩ rằng cô ấy thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có. Không chỉ thế, cô ấy còn mang một ngoại hình sáng chói giữa đám đông. Vốn là tôi sinh ra với điều kiện trái ngược hoàn toàn với cô ấy, nên tôi luôn có một “ác cảm” không “quân tử” lắm với cô ấy. Nói một cách “thô thiển” thì có thể tôi ghen tị với những gì cô ấy có.
Chắc bạn còn nhớ câu chuyện nỗ lực học tập của tôi hồi cấp ba trong Chương 16. Điểm tựa dành cho người kiên trì không bỏ cuộc… trong cuốn sách HÃY CHO TÔI MỘT ĐIỂM TỰA…chứ. Đó thật sự là quãng thời gian đáng nhớ trong đời tôi về thành tích học tập. Nó cũng là khoảng thời gian đáng nhớ với tôi về câu chuyện tình bạn, tình yêu của tôi.
Người thường nói, tuổi học trò là những cơn mưa mùa hạ, muốn tận hưởng bạn buộc lòng phải chấp nhận những cơn mưa. Nếu đổi lại để quay lại thời gian, tôi tin hầu hết chúng ta đều chấp nhận cơn mưa đẹp đẽ ấy.
Tôi và cô ấy cũng là những đứa trẻ khó hiểu
Trường cấp ba của chúng tôi được phân chia xếp hạng trong toàn khối, là mỗi khối sẽ có 3 lớp chọn: chọn 1, chọn 2 và chọn 3. Trong kỳ thi đầu vào cấp ba của tôi, tôi thành công thi đậu trường điểm danh tiếng trong tỉnh. Nhưng tôi lại thất bại trên mặt bằng chung cạnh tranh để tiến vào lớp chọn của trường.
Tôi bắt đầu học chung với Hằng vào năm lớp 11, khi đó tôi đã lên được chuyển lên lớp chọn 2 từ sau học kỳ 1 năm lớp 10. Còn cô ấy thì bị chuyển từ lớp chọn 1 của khối xuống lớp tôi vào hồi đầu năm lớp 11.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi cô ấy đứng ngoài cửa lớp để chuẩn bị gia nhập lớp mới của mình đó là một cô gái khá ăn chơi, đỏm dáng và nhìn có vẻ không dễ động vào. Điều thứ tiếp theo hiện lên trong đầu tôi là lời đồn mà tôi nghe được từ các bạn trong lớp về câu ấy. Nó làm tôi cảm thấy khá ghét, đúng hơn là khó chịu với một người mà tôi chưa từng tiếp xúc.
Thật nực cười.
Cũng may với chiều cao nổi bật trong lớp thì cô ấy được xếp ngồi bàn cuối trong lớp, còn tôi với thân hình con muỗi thì luôn được ngồi bàn đầu, ngay lối đi vào. Bởi lẽ vậy, chúng tôi cũng không thường xuyên phải giao tiếp hay tiếp xúc với nhau. Tôi chơi với người bạn chung khu bàn học cùng tôi, cô ấy chơi nhóm riêng của cô ấy. Nước sông không phạm nước giếng.
Tôi lựa chọn tháo gỡ…
Thời gian thấm thoát đưa chúng tôi đến gần hết học kỳ một của lớp 11. Chúng tôi vẫn chưa từng nói với nhau câu nào. Tôi cũng không phát hiện ra điều gì đáng ghét từ cô ấy. Thật không giống những gì tôi từng nghe về cô ấy, hay từng xấu tính mà tưởng tượng hình ảnh xấu xí từ cô ấy.
Tôi vẫn luôn vẽ chân dung cô ấy trong đầu mình bằng những cụm từ thật tối nghĩ như chảnh chọe, khinh người, xấu tính, kiêu kì…
Thực tế đáp lại cho tôi rằng, chỉ có đầu óc của tôi thật xấu xa chứ chẳng có cô bạn tên Hằng nào đáng ghét giống như tôi từng nghĩ. Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi nghĩ lại về điều đó.
Đoạn hội thoại đáng trân trọng năm ấy
Ngày chúng tôi chính thức nói chuyện với nhau chính xác là ngày 12 tháng 12 năm 2010. Tại sao tôi lại nhớ chính xác ngày đó ư? Đó là bởi đó là sinh nhật của một bạn trong lớp, một cô bạn nhỏ nhắn, dễ thương và được tất cả mọi người trong lớp quý mến, yêu thương. Tôi và cô ấy cùng nhau dọn bát đũa chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật. Không biết có phải do thần linh mách bảo hay không, tôi quyết định làm rõ lời đồn về cô ấy mà tôi nghe được.
Tôi hỏi cô ấy rằng: Có phải ngày xưa mày từng nói, ở trường Trần Phú này ngoài lớp chọn 1 và chọn 2 ra thì các lớp khác chỉ là lũ dốt nát, được tuyển vào cho đủ doanh số trường không?
Lúc đó, cô ấy gần như khự lại vài giây. Tôi nghĩ lúc đó, cô ấy cảm thấy mọi thứ đóng băng lại bởi sự ngạc nhiên từ câu hỏi của tôi. Cô ấy nói rằng, cô ấy chưa từng bao giờ nói ra điều đó, thậm chí là chỉ nghĩ trong đầu.
Cô ấy nói rằng: Tao có rất nhiều bạn bè học ở các lớp đại trà trong trường, thậm chí là chơi rất thân, tao chẳng có lý do để nói ra câu đó.
Tôi tin. Tôi tin những gì cô ấy nói. Bởi sau những ngày tôi quan sát cô ấy, tôi phát hiện ra tôi không hề ghét cô ấy như tôi tưởng tượng. Tôi tự thấy hơi xấu hổ khi nghe được câu trả lời của cô ấy. Nhưng một phần nào đó trong tôi chính là rất nhẹ lòng, mãn nguyện.
Tôi nói với cô ấy rằng: Tao vẫn luôn hiểu lầm và cảm thấy ghét mày vì chuyện đó. Hóa ra đây chỉ là một hiểu lầm. Tao cũng hi vọng mày không nghĩ như vậy. Thật tốt vì tao đã hỏi mày nếu không có lẽ tao cứ mãi hiểu lầm về mày.
Sau đó cô ấy nói với tôi rằng: Tao cũng không ghét mày, khi vào lớp chọn 2 nhìn bảng điểm của lớp, mày đứng số 2. Và tao chỉ coi mày là đối thủ để vượt qua mà thôi.
Cảm ơn lựa chọn năm ấy
Sau đó chúng tôi đã bắt tay giải hòa. Sau đó, chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, trêu nhau, đùa giỡn với nhau, cạnh tranh nhau học tập… Và như bạn biết đó, chúng tôi đã giữ tình bạn này hơn 10 năm nay. Cô ấy, tôi, và cả Phương Hà nữa. Ba cô gái, ba điểm xuất thân khác biệt, ba ngoại hình hoàn toàn khác, ba tính cách độc lạ theo các riêng của mỗi người. Thế nhưng chúng tôi đã trải qua quãng đời học sinh tươi đẹp đó cùng nhau. Chúng tôi đã được lớn lên cùng nhau, cùng tạo ra những kỷ niệm quý giá.
Tôi thật sự may mắn khi có những cô bạn như thế trong đời. Bây giờ 2 cô bạn của tôi đều đã lập gia đình, đã có con. Hằng đã có 2 nhóc, Hà mới đầy tháng con trai hồi tháng trước. Mọi thứ cứ kỳ diệu như vậy đó.
Ngày Hằng tiến vào lễ đường với chồng, tôi thật sự đã bật khóc. Tôi không biết tại sao, có thể tôi thật sự cũng cảm thấy hạnh phúc cùng cô ấy vậy.
Mặc dù, chúng tôi không gặp nhau được thường xuyên, nhưng tôi biết cô ấy vẫn dõi theo những bước chân của tôi. Thậm chí còn sốt ruột chuyện chồng con, việc làm của tôi nữa. Nhiệt tình chưa bao giờ thiếu bên trong con người ấy.
Nghĩ lại, nếu như ngày ấy năm đó, tôi không cho bản thân cơ hội nghe lời giải thích từ cô ấy, có lẽ tôi đã bỏ lỡ một người bạn tuyệt vời.
Cảm ơn các bạn đã đến bên tuổi học trò của Hương. Chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc nhé!
LỰA CHỌN LẮNG NGHE LÀ MỘT TRONG NHỮNG LỰA CHỌN TÍCH CỰC NÊN CÓ TRONG ĐỜI MỖI NGƯỜI CHÚNG TA
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Cách đây khoảng 3 tuần, tôi chợt nghĩ hay là mình cũng tự viết một cuốn sách. Một cuốn sách theo định nghĩa riêng của mình. Nó có thể chẳng giống một cuốn sách nhưng nó mang điều tôi muốn nói với chính mình. Và thế là tôi viết, mỗi ngày, cho đến ngày thứ 20 thì tôi quyết định đánh dấu “the end” cho cuốn sách ấy.
Bạn đã đọc cuốn sách “kỳ quặc” đó của tôi chưa? Nếu đã đọc rồi có thể nói cho tôi biết bạn thấy gì ở đó không? Nếu bạn chưa từng biết tới nó, thì cũng không sao. Bạn có thể đọc nó tại Blog của tôi. Cuốn sách mang một cái tên khá dễ nhớ HÃY CHO TÔI MỘT ĐIỂM TỰA…
Tôi thật sự không chắc đây là một cuốn sách hay. Vốn bởi tôi không tạo ra nó để được đánh giá là hay. Tôi cũng không tạo ra nó với mục đích hay giá trị nào cao cả cả. Tôi đơn giản muốn tạo ra một “vật phẩm” của riêng mình. Mang theo sự ngông nghênh của mình. Mang theo sự cao hứng tức thời của mình. Theo cái cách chẳng giống ai vậy đó.
Tôi vốn không thích “đụng hàng” với người khác, bao gồm cả thành tích lẫn tật xấu. Tôi chính là thích yêu theo cách của mình, thích theo cách của mình, điên theo cách của mình, chăm theo cách của mình, làm biếng theo cái “style” của riêng mình. Vậy đó, chúc mừng bạn vì đã biết đến một “kẻ điên nửa vời” như tôi.
Tôi của năm 2021
Năm 2021 thật sự với tôi là những khoảng khắc “phân vân”. Tôi thật sự có quá nhiều sự phân vân trong hàng loạt các lựa chọn. Bạn biết không? Tôi là một “Tiểu Thiên Bình” chính hiểu. Một đứa trẻ luôn gặp khó khăn trong việc ra quyết định. Biết sao bây giờ, cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Tôi chính là nên “đổ lỗi” tại tự nhiên thôi. Tôi đã sống chung với nó gần 30 năm nay, và tôi vẫn ổn với nó. Hay nói một cách “bóc mẽ” thì tôi là một kẻ lười thay đổi thói quen.
Cuốn sách 2021 của tôi
Năm 2021 của tôi thật sự là những trang sách nhiều màu, nhiều phông chữ và cả những thanh điệu không đồng nhất trong suốt 12 tháng dài.
Lúc là đoạn sách viết lại những buổi sáng 6 giờ dậy sớm học tiếng Anh cùng bạn Trang. Khi là những ngày lười biếng nằm dài trên giường đọc sách hoặc xem phim. Vài trang sách ghi lại dăm ba cuộc phỏng vấn tìm việc hồi đầu năm 2021, sau câu chuyện nghỉ việc đột ngột tại công ty cũ. Có trang sách ghi lại hành trình “bước nửa chân vào showbiz thu nhỏ” đầy kịch tính của tôi. Có đôi ba dòng sách khác là câu chuyện nhăn trán lúc xử lý đống hóa đơn ngớ ngẩn cùng nhân sự của phòng kế toán. Khi lại có vài bức ảnh minh họa bên cạnh những dòng chữ dày đặc ghi lại lúc tôi chỉn chu, “già dặn” và cả bao gồm tâm trạng hồi hộp lâu rồi không có trên một sân khấu nào đó.
Những trang sách cuối…
Những tháng cuối năm, những trang sách cuối cùng càng dày đặc chữ và chữ hơn. Nhưng có một điều khởi sắc đó là tính đồng nhất của câu chuyện, màu sắc, phông chữ và cả thanh điệu. Có lẽ bạn đã đoán được đôi chút về những trang sách cuối này. Khi một đứa trẻ mê nghe, mê nói hơn mê viết bỗng “quay xe” với một chiếc blog nhỏ xinh. Dừng toàn bộ những hoạt động đấy sôi động của gần 3/4 cuốn sách. Phần cuối cùng trong cuốn sách 2021 gọi tên từ khóa “viết mỗi ngày, đọc mỗi ngày”.
Tự xuất bản những bài viết theo cách của riêng mình. Đôi lúc lang thang một cách vô định, đôi lúc nghèo nàn trong câu chữ, nhưng càng ngày lại càng phong phú ở màu sắc bên trong nội tâm.
Nhịp điệu bên trong cùng chậm rãi bất ngờ, thật không giống phong cách trước giờ của tôi. Nhưng tôi đã không ngừng viết, bất kể đôi lúc lười biếng viết tạm vài dòng để “gian lận” hoàn thành bài viết.
Sau tất cả, trang sách cuối cùng cũng được ghép chung vào cuốn sách 2021 của tôi một cách hoàn chỉnh.
Tôi hi vọng nhảy qua 2022, những trang sách tôi viết sẽ dày thêm, sâu sắc thêm, và đủ lớn để mang lên trên dòng chảy là một chiếc thuyền lý tưởng. (Tôi quyết định nhảy vì tôi chỉ cao một mét bốn mươi tám)
Chúc cho tất cả chúng ta một 2022 hạnh phúc, hết mình nhé!
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
“Theo nghiên cứu, 92% sự quyết tâm vào dịp năm mới đều đã thất bại. Vào mỗi tháng 1, người ta lại khởi đầu với sự hứng khởi tràn trề, tin tưởng mãnh liệt rằng đây sẽ là một NĂM MỚI và thật sư mang lại một CON NGƯỜI MỚI.
Nhưng mặc dù 100% bắt đầu, chỉ có 8% là hoàn tất.”
__Trích cuốn sách Hoàn thành – Tác giả Jon Acuff__
Con số trên có làm bạn kinh ngạc không? Với tôi, đây thật sự là con số khiến tôi mở tròn 2 mắt ngỡ ngàng.
Đã bao nhiêu lần bạn hăng hái khi mỗi một lần HAPPY NEW YEAR?
>>Tôi thật sự thường xuyền hừng hức hứng khởi với mỗi năm mới lại gần.
Đã bảo lần bạn – với niềm tin tất thắng tiến thẳng đến năm mới với một danh sách các mục tiêu đầy cảm hứng?
>> Tôi luôn lên sẵn cho mình những mục tiêu, thậm chí thiết lập chi tiết những kế hoạch thực hiện chúng.
Nào là năm nay sẽ bắt đầu dậy sớm, bắt đầu tự học tiếng Anh, bắt đầu tập Gym, bắt đầu chăm chỉ, bắt đầu đọc sách, bắt đầu có người yêu… Và khi tới tổng kết cuối năm, nhìn lại danh sách mục tiêu đầy cảm hứngkia, bạn vẫn chưa được làm một nửa, thậm chí là chưa đạt được điều mới tích cực.
>> Đây chính là kết cục mà tôi được nếm trải không phải một hai lần trong đời.
Bạn lại tiếp tục đặt mục tiêu vào mỗi đầu năm, gần như bỏ cuộc và quên mất danh sách mục tiêu khi Quý I của năm mới còn chưa kết thúc. Cuối cùng, tổng kết năm của bạn vẫn chưa có một thành quả nào!
Vòng lặp vẫn liên tục xoay vòng suốt những năm nay? Giống như căn bệnh mãn tính vậy. Cứ luôn đeo bám cuộc sống của bạn, và chúng làm bạn học cách làm quen với nó.
>> Tôi thậm chí còn không có cảm xúc với mỗi tổng kết cuối năm khi không đạt được mục tiêu đầu năm nữa. Tôi đã khá quen với nó và kết luận kết quả không ưng ý này là bởi… Bạn biết đó, mọi lý do đều rất hợp lý (cười).
Thật tệ!
Tôi nghĩ, bạn đang thật sự cần một viên thuốc quý giải cứu bạn khỏi “căn bệnh mãn tính” này.
Đó là lý do, hôm nay tôi giới thiệu đến bạn cuốn sách này: Hoàn thành – Kết thúc những gì bạn đã bắt đầu, tác giả Jon Acuff, NXB Alphabooks.
Cuốn sách: Hoàn thành – Kết thúc những gì bạn đã bắt đầu
“Chúng ta luôn chăm chút, cẩn thận, tỉ mỉ cho từng bước đầu tiên để hoàn thành một công việc nào đó, để rồi sau đó chúng ta lại hoảng hốt nhận ra: “Việc bắt đầu hóa ra chẳng đỗi khó khăn. Mình luôn bắt đầu thực hiện cả đống việc, để rồi không bao giờ hoàn thành được chúng.”
Khởi đầu luôn là một vấn đề khó khăn. Song thực tế, hoàn thành những gì mà chúng ta đặt ra còn khó khăn gấp bội. Vậy làm sao chúng ta có thể hoàn thành một nhiệm vụ mà mình đã bắt đầu?”
Bằng giọng văn hài hước của mình, Jon Acuff đã đưa vào cuốn sách này những lời khuyên sâu sắc, dễ áp dụng. Nó giúp chúng ta có thể chiến thắng bóng ma của những mục tiêu còn đang dang dở. Đừng ngân ngại bắt đầu, vì “Hoàn thành” sẽ là cuốn sổ tay hữu ích, dẫn dắt bạn vượt qua vạch đích của mục tiêu.
Bài học đắt giá tôi nhận được từ cuốn sách “Hoàn thành”
Đập chết “thằng cha” chủ nghĩa hoàn hảo – Ngày sau sự hoàn hảo
Điều tôi còn thắc mắc
Trong cuốn sách “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ”của Haruki Murakami, tôi học được một sự “gian lận”khá hay ho của Haruki. Ông nói, trong hành trình rèn luyện chạy bộ của mình, có những ngày ông thật sự không muốn nhấc chân khỏi mặt đất để bước đi. Bởi có những ngày mưa, những ngày mệt mỏi, những ngày tự nhiên thật lười biếng. Thế nhưng ông đã tự dặn mình phải tiếp tục chạy bộ, không được ngắt quãng. Ông thừa nhận rằng, có những ngày ông len lén rút ngắn quãng đường chạy của mình xuống. Ông ấy sẽ chạy bù ở những ngày hôm sau. Quan trọng là ông ấy vẫn chạy mỗi ngày, mặc dù không tình nguyện lắm.
Tôi không biết có chứng minh khoa học nào để Haruki áp dụng điều đó không? Nhưng tôi cũng len lén học theo ông, thử “gian lận” vài ngày. Bởi cũng có những ngày viết lách, tôi cũng lười biếng, cũng mệt mỏi, cũng muốn bỏ cuộc. Nếu bạn đọc Cuốn sách online: Hãy cho tôi một điểm tựa… của tôi mỗi ngày thì bạn có thể nhận ra tôi đã áp dụng mẹo “gian lận” này một hai ngày nào đó. Điều tôi có được đến hôm nay chính là tôi vẫn chưa bỏ cuộc giữa đường.
Thật may, thắc mắc của tôi cũng được giải đáp trong cuốn sách này.
“Tại sao lại có nhiều người từ bỏ những mục tiêu năm mới của mình đến thế? Đó là bởi họ đã từ bỏ vào năm ngoái, năm kia và cả năm kìa nữa. Nếu bạn đã từ bỏ đủ nhiều, nó sẽ không còn chỉ là một khả năng có thể xảy ra nữa, mà đã trở thành con người bạn. Và điều đó thật tồi tệ.”
Tôi hiểu ra rằng, chúng ta dễ dàng bỏ cuộc hơn nếu như trong hành trình thực hiện liên tục của bạn có một “dấu ngắt câu” ở giữa. Và mỗi lần ta đặt “dấu ngắt câu” đó là một lần ta thỏa hiệp với bỏ cuộc.
Có những thứ thật không nên thử, dù chỉ một lần
Giống như lần đầu tiên “cúp tiết” ở trường đại học vậy. Tôi cứ tưởng đó là lần duy nhất do bất khả kháng thôi. Nhưng tôi đã sai. Sau đó “cúp tiết”là một chuyện chẳng mất to tát trong con đường học đại học của tôi. Tần suất “cúp tiết”của tôi tăng dần, cho đến ngày thi cuối kỳ cần kề. Mọi thứ đã gần như ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Trong cuốn sách này, tác giả gọi ngày mà tôi quay lại đường bằng để tiến về vách đích hoàn thành đó là “ngày sau sự hoàn hảo”. Đó chính là ngày sau khi tôi thỏa hiệp với bỏ cuộc. Giống như chuyện “mình chỉ lười hôm nay thôi, mai lại chăm chỉ” vậy đó. Nếu như một ngày tôi không thực hiên theo đúng kế hoạch, thì chủ nghĩa hoàn hảo sẽ lập tức nhảy vào và bật đèn cảnh báo. Chủ nghĩa hoàn hảo sẽ nói với tôi rằng, hành trình của tôi đã xuất hiện “một ngày lười biếng”, đó là “một vết nứt” trong hành trình tiến tới mục tiêu hoàn hảo của tôi.
Nhiệm vụ của tôi bây giờ chính là “đập chết thằng chủ nghĩa hoàn hảo” kia đi. Xuất hiện trở lại đường đua, hay còn gọi là “ngày sau sự hoàn hảo”. Nó cần nhiều động lực hơn tôi tưởng đó.
48 ngày dịch sách của tôi
Lại nhớ tôi từng đặt mục tiêu dịch xong cuốn sách Little Stories trong 48 ngày, tương ứng với 48 câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh. Tôi đã làm nó một cách hoàn hảo 15 ngày đầu tiên, cho đến ngày 16 tôi bận. Ngày thứ 17, 18 tôi tiếp tục. Lẽ ra tôi đã hoàn thành xong cuốn sách này vào cuối tuần trước. Sự thật là giờ nó vẫn đang ở mẩu chuyện số 24. Nghe thật tệ phải không?
Ngày đầu tiên không phải ngày quan trọng nhất cho một mục tiêu. Ngày sau hoàn sự hoàn hảo mới đang để nói.
Tôi vận dụng bài học này vào cuộc đời mình!
Tôi sẽ không tự học tiếng Anh, không tự mình xoay sở với tiếng Anh nữa. Tôi đã làm việc đó 10 năm nay và kết quả vẫn chẳng có gì. Có lẽ ở một lúc nào đó tôi từng muốn làm gì đó để có một thành tích giống như là TÔI ĐÃ TỰ HỌC TIẾNG ANH. Nhưng cuối cùng, thứ tôi thật sự cần là kết quả tôi thành thạo tiếng Anh chứ không phải khoe rằng quá trình học tập của tôi đáng ngưỡng mộ như thế nào. Tôi quyết định chọn cho mình một người thầy và một lớp học để bắt đầu lại tiếng Anh. Tôi đã đăng ký và bắt đầu khóa học cơ bản của một trung tâm do một chị bạn giới thiệu. Tôi khá hài lòng với sự giám sát và động lực từ cô giáo cũng như các bạn trong lớp học.
Tôi sẽ không tạo các thử thách quá dài hạn cho mình như 100 ngày, 365 ngày làm gì đó nữa. Nó thật sự quá viển vông với tôi. Tôi quyết định nó sẽ là con số 30 ngày, hoặc nhỏ hơn. Điều này đảm bảo rằng tôi sẽ hoàn thành từng thử thách một cách an toàn. Cũng giống như việc học tiếng Anh vậy. Tôi không cần một quá trình gian khổ để chứng mình tôi phát sáng như thế nào trong khắc nghiệt, tôi cần chính là cần kết quả cuối cùng. Tôi đâu cần lập kỷ lục Guinness đâu phải không? Bạn cũng vậy!
Đánh giá chung cuốn sách “Hoàn thành”
Chúng ta thường được truyền cảm hứng để mơ lớn. Chúng ta thường được dạy phải xác định mục tiêu rõ ràng. Chúng ta thường được hướng dẫn lập kế hoạch chi tiết tỉ mỉ. Nhưng người ta quên dạy chúng ta làm sao để kết thúc những gì ta đã bắt đầu.
Đây chính là vai trò đắt giá nhất mà cuốn sách này sẽ mang tới cho bạn.
Điểm đánh giá: 10/10
Ngoài bài học ấn tượng về “ngày sau sự hoàn hảo” mà tôi đúc rút ra cho mình sau chương sách đầu tiên. Tôi còn rất ấn tượng với 7 chương sách tiếp theo trong cuốn sách này:
Chia đôi mục tiêu
Chọn điểm loại bỏ
Hãy vui vẻ nếu muốn mọi sự suôn sẻ
Rời khỏi nơi ẩn náu và vượt qua chướng ngại cáo quý đang cản đường.
Loại bỏ các quy tắc bí mật
Sử dụng dữ liệu để ăn mừng cho sự tiến bộ không hoàn hảo của bạn
Thời điểm trước khi hoàn thành
“Hoàn thành”xứng đáng là cuốn sách tổng kết năm 2021 và là sổ tay để mở ra 2022 rực rỡ của tôi. Tôi thật sự trân trọng những gì có được từ cuốn sách này. Sự thật hôm nay tôi mới chỉ bật mí cho bạn một trong 5 bài học mà tôi đúc rút được.
Jon Acuff đã thành công bắt đúng bệnh cho tôi. Hơn những thế ông ấy đã tặng tôi đúng viên thuốc tôi cần cho căn bệnh mãn tính của mình. Tôi biết ơn vì điều đó.
Sau khi đọc xong chương sách đầu tiên, tôi đã lập tức nhắn tin cho bạn Vân để chia sẻ kho báu mà tôi mới khám phá được từ cuốn sách này. Và tôi cũng muốn chia sẻ kho báu này đến cho bạn. Tôi tin, chắc chắn bạn sẽ cần cuốn sách này trong tay, đồng hành cùng bạn bước vào năm mới, bước đến mục tiêu mới của mình.
Nào, hãy mở app Tiki và đặt ngay cho mình cuốn sách mang tên “Hoàn thành” này nhé!
Chúc bạn có một trải nghiệm tuyệt vời với cuốn sách này nhé!
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng hình thức mua sách qua link tại Blog Hương Nguyễn nhé!
Tôi không có kinh nghiệm viết lời tựa vì vậy tôi sẽ nhờ ai đó giúp tôi. Nhưng trước khi làm điều đó, có lẽ tôi cần hoàn thành ít nhất 30 điểm tựa trong cuốn sách này. Tôi chỉ nghĩ sẽ viết gì đó, tổng hợp nó như một cuốn sách cho riêng mình. Chỉ vậy thôi!
Bạn có thể coi đây là một cuốn sách, hoặc coi đây là một cuốn số ghi chép vội vã cũng được. Chỉ là tôi muốn viết một cuốn sách theo cách của riêng mình. Không phải dành cho ai khác, đơn giản là dành cho tôi.
Hãy cho tôi một điểm tựa… – Tác giả Hương Nguyễn, NXB Hương Nguyễn Blog.
Lời tựa
Khi nhận được lời ngỏ từ Hương về việc viết lời tựa cho cuốn sách online đầu tay của cô ấy.Tôi thực sự cảm thấy vinh dự, ngạc nhiên kèm theo lo lắng vì khả năng văn chương của mình chỉ ở mức độ văn con cóc, thơ con nhái mà thôi. Tới mức, đồng nghiệp tôi nghe được điều này liền thốt lên: “ Ôi! Em viết lời tựa á! Chị rất chờ đó” (với gương mặt vô cùng ngạc nhiên).
Trong cuộc sống thăng trầm, ta luôn có những điểm tựa để vượt lên, để thành công, để nhắc nhở bản thân của hiện tại, để sống lại những cảm xúc mãnh liệt của tuổi thanh xuân. Những điểm tựa ấy rất đơn giản như tác giả chia sẻ:” từ trái tim lương thiện, từ khoảnh khắc đáng nhớ, từ chính mình…” Đọc hết cuốn sách, tôi đã tìm ra chính điểm tựa của mình để bắt đầu– viết lời tựa cho sách với niềm tin và sự vui vẻ mà không ngại ngần. Điểm tựa của các bạn là gì trong cuộc sống này? Tìm đọc: “ Hãy cho tôi một điểm tựa…” của Hương Nguyễn để cảm nhận nhé!
__From. Vân Veo Lòe Xòe__
Chương 1. Điểm tựa vững bền duy nhất là chính tôi
“To be yourself in a world that is constantly trying to make you something else is the greatest accomplishment” – Tide App
Tạm dịch: Được làm chính mình trong một thế giới không ngừng cố gắng làm cho bạn một thứ gì đó khác là một thành tựu vĩ đại nhất.
Câu nói được trích dẫn bởi Tide App vào ngày 11 tháng 12 năm 2021.
Tôi luôn cảm thấy mọi thứ đang đến với mình theo một cách nào đó rất định mệnh. Điều mà tôi không thể lý giải được lý do của nó. Chỉ biết nó không xuất hiện sớm cũng không đến quá muộn, mà vừa vặn kịp lúc.
Tôi vẫn luôn tự nhủ mình phải cố gắng lên để luôn được đứng trong thể chủ động. Chủ động lựa chọn điều như ý muốn.
Thời gian gần đây, tôi liên tục nhìn về quá khứ và tự hỏi có phải tôi đã làm sai hoặc bỏ lỡ điều gì đó phải không? Tôi luôn nghĩ về những sự việc đã trải qua trong quá khứ. Tôi biết tôi đang luyến tiếc một điều gì đó. Chỉ là tôi không dám dũng cảm thừa nhận mà thôi.
Tôi nằm dài trên giường và dành hơn 12 tiếng để ngủ. Thời gian còn lại tôi dùng cho việc xem phim, sinh hoạt và nghĩ ngợi.
Tôi biết tôi phải hành động. Nhưng tôi bất lực trong việc kéo bản thân ra khỏi chiếc giường đáng chết kia. Tôi hoàn toàn nhận thức được vấn đề nan giải mình đang mắc phải, nhưng tôi chẳng đủ động lực hay ý chí để lôi cái lưng ì ách kia ngồi thẳng dậy.
Chắc có lẽ tôi đã tuyên bố những lời sáo rộng. Rất có thể là như vậy. Tôi thả trồi bản thân cũng gần 30 ngày. Tôi gác toàn bộ các hoạt động duy trì thói quen mới của mình. Tôi tệ hại và nằm yên ở đó, cày phim và tự trách.
Tôi cũng không biết tại sao, cho đến khi tôi bỗng dưng nghĩ hay là mình thử tìm hiểu về thiền. Tôi lên mạng tìm kiếm các app để học thiền. Tôi tìm được Tide, tôi không chắc là sau khi tải nó về tôi sẽ học thiền. Nhưng tôi chợt ngồi dậy, mở app lên, ấn play vào những đoạn nhạc và đọc. Tôi bắt đầu với cuốn sách mới có tên “Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình”.
Lại một lần nữa tôi tin vào hai chữ “định mệnh”kia. Tôi đã ngồi dậy và bắt đầu quay lại nhịp sống mà mình đang rèn luyện cố gắng. Và như bạn thấy đó, tôi đang ngồi và viết nên những trang sách này.
Tôi biết chắc chắn một điều, rằng mình đã thật sự có một chút chiến thắng nho nhỏ. Nhỏ nhỏ đến nỗi có thể bạn sẽ cười khẩy khi đọc đến đây. Nhưng chiến thắng khỏi cái giường kia đã giúp tôi ngồi dậy và hành động. Chẳng dám so sánh với nỗ lực của hàng tỷ người ngoài kia, nhưng so với hôm qua tôi đã tốt đẹp hơn rồi, phải không?
Chúng ta sẽ cổ vũ cho nhau nhé, được không? Tôi và bạn hãy cùng đọc lời thần chú này nhé: Điểm tựa vững bền duy nhất là chính tôi. Tôi muốn có kết quả, tôi buộc phải hành động.
NHÂN TÀI THÌ HÀNH ĐỘNG – THIÊN TÀI THÌ SÁNG TẠO
Đây là một trong những lời thoại rất hay trong bộ phim Tôi là Lính Đặc Chủng – phim Trung Quốc mà tôi xem trong những ngày “thả trôi”. Tôi nghĩ bạn sẽ thích nó đó.
Chương 2. Điểm tựa sau bình minh…
“If you think that the darkest hour is before the dawn, you accept that you are moving from darkness to light.” – Tide App.
Tạm dịch:Nếu bạn nghĩ thời khắc đen tối nhất là trước bình minh, bạn chấp nhận rằng bạn đang chuyển từ bóng tôi sang ánh sáng.
Câu này có thể hiểu đơn giản như câu: muốn thấy cầu vồng phải chấp nhận những cơn mưa.
Tôi thường nghĩ rằng mọi kết quả để phải trả một cái giá. Kết quả càng cao, cái giá càng đắt. Cũng như bản thân tôi, khi được tôi rèn qua thật nhiều, thật nhiều những điều xấu xa ẩn náu trong bóng tối, cuối cùng thì nỗi sợ đối mặt với bóng tối cũng đã không còn. Có thể rằng tôi đã quen dần với bóng tối.
Trước đây luôn nghĩ rằng ở đời có nhiều loại người xấu xa như vậy, làm sao mà đề phòng cho xuể được. Đó là ý nghĩ sau mỗi lần tôi nói chuyện cùng cô chủ nhà trọ hồi cấp 3. Cô ấy là một người phụ nữ khéo léo, thông minh. Mọi lời nói đến rất uyển chuyển, nhẹ nhàng. Tôi khá sợ những người như vậy. Họ quá khéo léo, bởi vậy mà tôi cũng không biết thật sự họ nói điều gì đó có hàm ý sâu xa gì. Hoặc có thể tôi là một đứa trẻ nông cạn.
Cô ấy từng nói với tôi rằng, tôi là một đứa trẻ có cá tính mạnh. Yêu ghét thể hiện quá rõ ràng, ra ngoài đời rất dễ bị thiệt thân. Nếu nhịn được thì gắng mà nhịn, nếu cười được thì nhất định đừng cau mày. Lòng vòng một hồi cũng chính là nói tôi nên học cách nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh mà cư xử. Khi đó tôi thấy rất khó hiểu. Nhưng cách nói uyển chuyển của cô ấy thật sự làm tôi phải nghiêm túc ngẫm nghĩ. Tiền bối đi trước dạy bảo chắc chắn sẽ có lý do của nó.
Khi vào cửa đại học, tôi cũng chậm chậm nghĩ ngợi, cùng từ từ mà nhìn sắc mặt, cũng uyển chuyển, nhẹ nhàng hơn. Nhưng so với bản chất thật con người tôi thì chẳng thấm vào đâu cả. Chỉ là lúc chẳng có việc gì vội vã, quá đà thì có dùng lý trí kìm hãm bản thân. Thế nhưng lúc tinh thần nghệ sỹ rởm trong tôi nổi lên, tôi lại bốc đồng, nóng nảy.
Sau này tôi đi làm. Tôi làm ở một nhà hàng thịt nướng. Công việc của tôi là một nhân viên part-time phục vụ. Tôi cần cười nói với khách hàng. Trưng là khuôn mặt vui vẻ, nhiệt tình kể cả với các “thượng đế”, kể cả mấy ông già dê xồm cũng phải cười nói. Tôi rất giỏi trong việc xử lý những khách hàng khó tính.
Tôi duy trì thái độ và cách sống đó liên tục 3 năm liền cho đến một ngày tôi quyết định buông xuôi mọi sự. Tôi dừng lại công việc đó, khi thế cờ đang nghiêng về phía tôi. Tôi quyết định rời bỏ cái gọi là uyển chuyển, nhẹ nhàng kia. Tôi chán ghét cái gọi là “đừng quá thể hiện sự yêu ghét rõ ràng như vậy, thiệt thân lắm cháu ạ.”
Tôi không phản đối việc con người ta uyển chuyển, nhẹ nhàng. Chỉ là nó chẳng hợp với tôi chút nào. Ít nhất là bây giờ tôi thấy vậy.
Tôi quyết định rời bỏ sự uyển chuyển đó, tôi muốn tiến về phiên bản đời thật của mình. Một phiên bản yêu ghét rõ ràng.
Theo như những gì tôi quan sát đây không phải phiên bản được đón chào ở đa số mọi nơi. Ai mà không thích những cô gái khéo léo, thông minh cơ chứ. Hình như tôi từng nghe ai đó nói, chỉ những người thông minh mới có thể khéo léo. Thôi thì tự tạm nhận mình chưa đủ thông minh để khéo léo. Cứ thô kệch theo cách của riêng mình. Nếu ai cũng khéo léo, ai cũng tốt đẹp, ai cũng thông minh, ai cũng mang trên mình một chân lý thì thế giới có vẻ hơi một màu nhỉ?
Tôi xin phép là nhân vật AQ tại phút giây này.
Trên tất cả, tôi xin được làm người mà tôi yêu thích. Một kẻ mà tôi từng nói ở bài 4 loại chị em bạn dì rởm phải tránh xa… là một kẻ có lượng fan và lượng antifan vừa đủ.
Trước khi đón bình minh, tôi buộc lòng phải chấP nhận khoảng trời đen tối nhất.
Chương 3. Điểm tựa từ bên trong tôi…
“Your thoughts are your message to the world. Just as the rays are the messages of the Sun.” – Tide App.
Tạm dịch: Suy nghĩ của bạn là thông điệp của bạn với thế giới. Giống như tia sáng là thông điệp của mặt trời.
Tôi không biết diễn tả câu này như thế nào để rõ ràng ý nghĩa hơn. Bởi chính câu này nó đã rất rõ ràng rồi. Tôi tin mọi lời giải thích đều sẽ dư thừa. Chỉ là tôi cảm thấy như có từng đợt sóng lăn tăn đang chạy dẫn về phía tôi, chạm kẽ vào chân tôi, mát mát, nhột nhột, lạ lạ, thích thích.
Nó kỳ lạ như câu chuyện cách đây 10 năm, khi đó tôi còn là một cô học sinh đang trong giai đoạn cày đầu vào ôn thi học sinh giỏi tỉnh. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi liền nhớ về một thời nhiệt huyết ấy. Tôi nghĩ đó là quãng thời gian chăm chỉ nhất cuộc đời tôi. Đáng sống nhất đời tôi.
Khi đó, chúng tôi học hành miệt mài, thâu đêm suốt sáng gần như không biết mệt mỏi. Chúng tôi đều nỗ lực để thực hiện những kỳ tích trong đời. Một trong số đó là kỳ tích mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, đến khi nó xảy ra tôi vẫn không hết bàng hoàng. Chỉ là, nó đã không nằm trong suy nghĩ ban đầu của bất kỳ ai trong chúng tôi.
Một buổi trưa của mùa xuân năm ấy. Một tâm trạng háo hức mong chờ. Một cuộc gọi trước ngày thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Cuộc gọi buổi trưa hôm đó làm tôi hết sức bàng hoàng. Đó là cuộc gọi của một anh bạn cùng đội tuyển, đồng thời cũng là bạn học cùng lớp của tôi. Đội tuyển đi thi của chúng tôi là tập hợp từ nhiều bạn của các lớp khác nhau, hợp lại thành 10 người để đi thi cấp tỉnh. Chúng tôi đi thi không chỉ là vinh quang của bản thânmà còn là thể diện của nhà trường. Chúng tôi, những con người trẻ tuổi ấy đều rất cao ngạo, rất tự tin, rất hiếu thắng. Cậu bạn gọi cho tôi, hỏi loanh quanh vài điều… Những câu hỏi thăm bình thường trước buổi thi. Nhưng câu nói làm chúng tôi đều thoảng thốt đó là câu chúc của người bạn ấy dành cho tôi.
“Chúc mày ngày mai thi tốt nhé!”
Có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu khi đó là câu chuyện của 2 người bạn học. Nhưng đây là lời chúc từ một “đối thủ” của mình. Chúng tôi luôn cạnh tranh với nhau trong đội tuyển. Thú thực thì mỗi người đều có thế mạnh riêng. Tôi mạnh Hóa vô cơ, hắn mạnh Hóa hữu cơ. Thế nhưng ghép chung chúng tôi lại thì khó phân thắng bại trong nhiều bài thi. Tôi với hắn gần như ghét nhau ra mặt. Thỉnh thoảng còn bắt nạt lẫn nhau. Tôi với lợi thế là con gái, có hội chị em bảo vệ, ngoài ra bạn thân trong lớp của hắn cũng chơi chung với tôi, quan hệ cũng rất tốt. Tỉ số trên lớp về độ bắt nạt đương nhiên được nghiêng rõ rệt về tôi.
Khoảnh khắc nhận lời chúc ấy, tôi như thấy mình thật nhỏ nhen. Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra, dù thế nào chúng tôi đều rất tôn trọng năng lực của nhau. Dù thế nào chúng tôi đã rất chân thành khi làm đối thủ của nhau.
Bạn biết không, chính xác khi gõ dòng chữ này tới đây, nước mặt của tôi tự nhiên dưng dưng trực trào. Tôi nghĩ tôi đang cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn khi có một kỷ niệm đáng nhớ ấy. Tôi đã kể cho hội bạn học của tôi về sự kiện đó. Gần như ai cũng ngạc nhiên. Đó có lẽ là điều dễ hiểu.
Tôi, chúng tôi – những đứa trẻ có mục tiêu rõ ràng, bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, hừng hực với lòng hiếu thắng. Tôi biết khoảnh khắc đó, chúng tôi đã công nhận năng lực của nhau bằng tâm, bằng khẩu. Tôi thích sự công nhận ấy.
Hay cho câu “Tia sáng của thông điệp của Mặt Trời”.
Cảm ơn “tia sáng” ấy, đã cho tôi một kỷ niệm ý nghĩa trong đời. Cho dù chỉ là một khoảnh khắc.
Chương 4. Điểm tựa từ lòng tin…
“Walk as if you are kissing the Earth with your feet.” – Tide App.
Tạm dịch: Hãy bước đi như thể bạn đang hôn Trái Đất bằng đôi chân của mình
Cách đây vài ngày, tôi có cập nhật trạng thái facebook như này: Hình như rất lâu, rất lâu rồi tôi không hẹn hò nữa.
Bạn bè vào để lại rất nhiều comment. Đa số là chọc quê tôi.
Vì sao tôi nhắc tới chuyện này ư? Vì nó nói rằng tôi lâu rồi không hôn ai, vậy thôi!
“Hãy bước đi như thể bạn đang hôn Trái Đất bằng đôi chân của mình.”
Tôi rất tò mò về ý nghĩa về câu nói này. Liệu có phải mang đến một lời nhắc nhở sâu xa gì chăng?
Tôi chớt nghĩ tới việc thử lên google tìm cụm từ: “nụ hôn của con người”. Có 20.600.000 kết quả được tìm thấy bởi từ khóa này. Tôi quyết định nhấn chuột vào bài viết có tên: “Vì sao nụ hôn lại hấp dẫn con người?” của báo điện tử Dân trí.
Một đoạn trong bài viết được ghi lại như sau:
“Nụ hôn khiến con người gần gũi nhau hơn
Ôm hôn là một cử chỉ và cảm giác quan trọng khi mọi người bắt đầu thấy quý mến người kia. Để có thể đến đủ gần và thân mật đến mức có thể hôn ai đó, bạn phải cảm thấy tin cậy người đó. Nếu bạn không cảm thấy thích một người đủ để muốn hôn, đó là dấu hiệu cho thấy người đó nên tìm kiếm một ai khác để kết thành bạn trai hoặc bạn gái.”
Phải chăng điều mà câu nói “Hãy bước đi như thể bạn đang hôn Trái Đất bằng đôi chân của mình” mang hàm nghĩa rằng, hãy tin tưởng hành động của bước chân của bạn, mỗi bước chân của bạn đại diện cho đường hướng, tầm nhìn, lựa chọn của bạn. Khi bạn thật sự muốn “hôn”, tức là bạn đang thích nó, muốn gần gũi, muốn tiến gần, muốn gắn bó, muốn kết giao với nó, muốn có một tương lai với nó.
Tôi không chắc giải thích của mình có đúng không. Nhưng ngay lúc này đây là suy nghĩ tôi đang mong chờ ở bản thân.
Tôi nghỉ một công việc ổn định, để trở về quê, từng bước bắt đầu công việc tự do của mình. Nhiều lúc tôi hừng hực khí thế, sáng rực ánh mắt khi tưởng tượng về tương lai rực rỡ. Những có những bận, tôi lại hoang mang, lo lắng và thấp thỏm với quyết định “ngông cuồng” này của mình. Tôi có đang “ăn non” hay đang “ảo tưởng” quá không. Tôi gần như bị vắt cạn sức lực khi chẳng nhìn thấy một tia hi vọng nào. Bỗng mọi thứ trở nên mịt mờ.
Không biết tôi đã kể với bạn chưa, mỗi lần cảm thấy mất phương hướng, tôi lại đi xem bói tarot. Tôi không xem với mục đích biết trước tương lai. Tôi muốn có ai đó nói với tôi rằng, tôi đang đi đúng hướng rồi. Tôi phải cố lên, vững bước hơn, tin tưởng nhiều hơn.
Cũng như “nụ hôn” kia. Nó xuất hiện bởi để đánh dấu một sự kiện, là bởi muốn thay cả ngàn hành động, ngàn lời nói, là bởi tuyên bố với đối phương, cũng là hành động thể hiện sự tin tưởng và gắn bó. Muốn chia sẻ hơi ấm, muốn thay lời cổ vũ, muốn kéo gần khoảng cách.
Có lẽ tôi nên bắt đầu với trao “nụ hôn” với sự nghiệp của mình rồi.
TÔI SẼ BƯỚC ĐI NHƯ THỂ ĐANG HÔN TRÁI ĐẤT BẰNG ĐÔI CHÂN CỦA MÌNH.
Chương 5. Điểm tựa của sự hi vọng…
“We must accept finite disappointment, but never lose infinite hope.” – Tide App.
Tạm dịch:Chúng ta phải chấp nhận sự thất vọng hữu hạn, nhưng không bao giờ đánh mất sự hi vọng vô hạn.
Tipe App thật biết lựa danh ngôn hiển thị. Bỗng sao câu nói này xuất hiện đúng ngày, đúng giờ vậy nhỉ.
Vừa tối qua thôi, tôi đã chuyển khoản đi một số tiền để đăng ký lớp học tiếng Anh ở level thấp nhất. Đúng, level thấp nhất. Bạn không đọc nhầm đâu.
Tôi vốn không học tệ tiếng Anh cho đến khi vào cấp 3, tôi bỏ bê hoàn toàn với nó. Thứ tôi hướng tới chính là xếp hạng trong đội tuyển HSG, xếp hạng trong các kỳ thi chuyên đề của trường. Những thứ hạng này cho phép tôi dịch chuyển lên các lớp xếp hạng tốt trong khối để được cạnh tranh với những đối thủ xứng tầm với tôi hơn. Đương nhiên, nó sẽ giúp tôi mở rộng cơ hội tiến vào Đại học hơn.
Khi đó, mọi thứ thật sự theo đúng ý tôi. Tôi đạt được thứ tôi muốn, đạt được mục tiêu của mình. Nhưng cuối cùng tôi lại đi vào ngõ cụt khi nói về mục đích, cơ hội. Nghe có vẻ nghịch lý nhưng đúng là nó đã diễn ra với cuộc đời tôi.
Tôi học tệ tiếng Anh đến nỗi mất đi phần nào đó tự tin khi đi phỏng vấn tìm việc. Điều này làm tôi bị bó hẹp trong khi deal lương… Và đương nhiên làm tôi cụt đi ngõ đường tốt đẹp để tiến xa hơn nữa…
Đúng là đổ cho mỗi tiếng Anh kém không hề chính đáng. Nhưng tôi đang tự thôi miên bản thân mình rằng, tôi không thể thờ ơ với nó nữa. Tôi thậm chí còn muốn học thêm 2 thứ tiếng nữa ngoài tiếng Anh và tiếng mẹ đẻ.
Vậy thôi được, tôi đã sẵn sàng chấp nhận cho chuyện này. Tôi đã mất hơn 10 năm mới tỉnh ngộ ra điều này. À đúng hơn là quyết tâm tỉnh ngộ.
Vì sao tôi nói vậy ư? Điều tệ hại tôi từng làm không phải việc tôi không tìm ra điểm yếu của bạn thân. Mà điều tệ hại là tôi biết tôi cần khắc phục điểm yếu ngay lập tức nhưng tôi đã không hành động.
Sự khác biết lớn nhất về sự tệ hại sau khi tôi mất 10 năm tỉnh ngộ để chính là PHẢI HÀNH ĐỘNG.
Khóa học mới này của tôi sẽ bắt đầu vào tối ngày hôm nay. Và dự kiến kết thúc vào ngày 05/01/2022. Cổ vũ cho tôi bạn nhé!
Tôi đã dành 10 năm để thất vọng về việc học tiếng Anh của mình, nhưng tôi nghĩ tôi không nên dùng nửa đời còn lại của mình để trượt dài trong nỗi thất vọng ấy.
Tôi nghĩ, khi tôi bắt đầu hành động thì đó chính là lúc tôi bắt đầu hi vọng
Chương 6. Điểm tựa bởi linh hồn ngôn ngữ…
“For words, like Nature, half reveal and half conceal the Soul within.” – Tide App.
Tạm dịch:Đối với lời nói, giống như Tự nhiên vậy, một nửa tiết lộ và một nửa che dấu linh hồn bên trong.
Một nghiên cứu nối tiếng của Giáo sư Albert Mehrabian của đại học UCLA chỉ ra rằng: Trong quá trình giao tiếp, hiệu quả giao tiếp phụ thuộc vào 5% của ngôn từ, 38% của ngữ điệu và 55% của ngôn ngữ hình thể.
Vậy câu nói trên có là vô lý trên nếu so sánh với kết quả nghiên cứu này. Tôi cho rằng xét trên một góc độ nào đó thì hoàn toàn có thể giải thích khẳng định trên là đúng.
Tôi ví dụ như khi bạn đang đọc dòng chữ này của tôi. Chúng ta hoàn toàn giao tiếp thông qua một màn hình đầy chữ. Có lẽ đây là trường hợp mà câu danh ngôn trên đề cập tới.
“Tôi nói gì khi nói về chạy bộ.” – Haruki Murakami.
Bạn đã đọc cuốn sách này chưa?
Tôi đọc rồi! Đây là cuốn tự truyện đầu tiên trong đời mà tôi đọc (tất nhiên không tính những đoạn trích trong Sách giáo khoa).
Tôi không chắc là tôi sẽ thích nó nhưng tôi đã cố gắng ngồi yên lặng và đọc. Tôi đã tưởng nó sẽ là câu chuyện kể về cuộc đời của một ai đó. Tôi nghĩ nó sẽ giống như những trang nhật ký mà tôi từng biết.
Nhưng, không! Tôi sai rồi.
Cuốn tự truyện đúng là kể về hành trình chạy bộ của Haruki và cả những thành tích ông có được. Đó là những lời kể mộc mạc. Có sự chuyển động của hàng cây ven đường lùi về xa. Có những ngày đau đớn bởi bộ cơ vận động miệt mài. Có mồ hôi lăn dài dọc sống lưng. Và cả những ngày lén lút lười biếng, ăn gian quãng đường chạy.
Không một lời kêu gọi. Không một câu triết lý. Chẳng một lời động viên. Nhưng khi lại gần, sau những hàng chữ ấy, tôi đã hành động. Tôi ngồi dậy bắt đầu việc review sách. Tôi bắt đầu thức dậy lúc 6 giờ mỗi sáng. Tôi bắt đầu ghi chép chi tiêu. Tôi bắt đầu “enjoy” thật sự vào cuộc sống của mình…
Đúng! Đó chính là điều tôi muốn nhắc tới. Một cuốn tự truyện của ai đó, chỉ đơn giản kể về cuộc hành trình của chính họ nhưng mang đến cho tôi là câu chuyện đầy cảm hứng.
Đối với dòng chữ ấy, một nửa tiết lộ hành trình chạy bộ của Haruki, một nửa là tinh thần kiên trì, bền bỉ; đó chính là linh hồn thật sự ẩn náu phía sau. Tôi rất nể phục Haruki vì ông đã viết cuốn sách ấy. Mỗi lần tôi định làm gì đó, tôi đều nhớ tới câu chuyện chạy bộ của ông. Giống như ngay lúc này, tôi cố gắng rèn luyện để viết nên cuốn sách này.
Tôi không chắc cuốn sách này, có làm bạn tìm thấy linh hồn ẩn dấu bên trong không nhưng với tôi là có. Bởi phía sau bên trong những hàng chữ ngay ngắn này là sự kiên trì, cố gắng mỗi ngày của tôi. Là hành trình để viết nên câu chuyện của riêng mình.
Tôi chúc cho bạn sẽ tìm thấy linh hồn thật sự nằm sau những lời nói quanh bạn. Chúc bạn sẽ tìm được nguồn cảm hứng tin cậy trên con đường hạnh phúc này.
LINH HỒN THẬT SỰ CỦA NGÔN TỪ ĐẾN TỪ TRÁI TIM NGƯỜI NHẬN NÓ.
Yêu thương!
Chương 7. Điểm tựa từ hành trình về đích…
“Sometimes it’s the journey that teaches you a lot about your destination.” – Tide App.
Tạm dịch: Đôi khi cuộc hành trình dạy cho bạn rất nhiều điều về đích đến của bạn.
Tôi đang ở trong hành trình đến tiến tới một cuộc sống tự do, độc lập mà tôi hằng mong muốn. Tất nhiên hiện giờ ở một góc độ nào đó tôi được sở hữu chúng. Nhưng tôi muốn nó được hoàn thiện theo định nghĩa riêng của tôi. Có một số thứ tôi chưa có được cảm giác này. Nếu nói có được thì quá là khiên cưỡng rồi.
Để tôi kể cho bạn nghe về hành trình ấy. Đó là sự chập ghép của nhiều hành trình nhỏ gộp lại. Ví dụ như hành trình học tiếng Anh của tôi, hành trình dậy sớm, hành trình đọc sách, hành trình viết lách…
Chúng vẫn đang trạng thái trên cuộc hành trình tiến về đích. Có lẽ cái đích này cũng khá xa xôi trong thời điểm này với tôi.
Ví dụ như hành trình học tiếng Anh của tôi. Tôi cần tiếng Anh để có thể ra nước ngoài học tập và sinh sống. Tôi cần tiếng Anh để có thể đọc những cuốn sách nguyên bản của nó. Tôi cần tiếng Anh để viết một Blog bằng tiếng Anh. Tôi muốn bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia kể cả khi tôi đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn qua cửa sổ bên vườn hoa xinh xắn trước sân.
Tôi có nhiều kỳ vọng hơn bao giờ hết. Trước đây, tôi đơn giản học tiếng Anh bởi vì đó là điều tôi phải làm vì một cuộc chiến chung của thời đại. Nó chưa bao giờ là vì tôi thật sự muốn, thật sự mong chờ, thật sự cấp thiết với tôi vậy đó.
Thực ra tôi còn có suy nghĩ táo bạo hơn cả là có thể xuất bản cuốn sách đầu tiên với nguyên bản gốc là tiếng Anh chứ không phải tiếng mẹ đẻ. Tôi là một kẻ thích làm những điều khác người ta. Tôi thích những thứ khác biệt. Tôi không thích “đụng hàng”.
Tôi bắt đầu từ từ bằng việc ép mình học tiếng Anh thụ động mỗi ngày. Bạn sẽ hỏi tôi tại sao là thụ động mà không phải chủ động?
Tôi ghét tiếng Anh. Hay nói một cách trung thực hơn là tôi có cảm giác thất bại mỗi khi nhắc đến nó. Tiếng Anh nhắc tôi rằng tôi vô dụng và kém cỏi như thế nào. Bởi vậy mà tôi né tránh nó.
Tôi thực hiện việc học tiếng Anh thụ động để dễ dàng đưa bản thân từ từ tiếp cận, làm quen và kết thân với nó. Trước đây tôi cũng từng dựng cao ngọn cờ quyết tâm học tiếng Anh cả nghìn lần trước đó nhưng đều thất bài. Vì vậy, tôi quyết định phải thử một cách khác. Một cách mà chẳng ai dạy tôi cả, tự tôi nghĩ ra. Và nếu tôi thành công, nó chính là sáng kiến của tôi. Vậy có phải tôi đang có thành tích nho nhỏ đáng khích lệ không.
Đây chính là cách tôi tạo sân chơi riêng cho chính mình.
Bạn biết đấy, tôi đã từng kể trong series Nhật ký của Hương rằng tôi đã bắt đầu không ghét tiếng Anh. Tôi bắt đầu có cảm hứng với nó. Tôi bắt đầu vui vẻ khi gặp nó. Tất nhiên chưa tới mức yêu thích lắm nhưng ít nhất tôi cũng khéo gần mối quan hệ của tôi với tiếng Anh. Đây chính là một khởi sắc trong hành trình này.
Hành trình học tiếng Anh nói cho tôi rằng tôi cần kỷ luật, tôi cần những người bạn hỗ trợ, tôi cần một người thầy và đương nhiên tôi cần đầu tư nguồn lực cho nó nữa. Điều quan trọng nhất nó dạy tôi đó là nhất định phải hành động. Nêu nghĩ nghĩ, biết, hiểu và không làm gì thì vẫn là con số 0 mà thôi.
ƯỚC MƠ MÀ KHÔNG KÈM THEO HÀNH ĐỘNG THÌ DÙ HY VỌNG CÓ CÁNH CŨNG KHÔNG BAO GIỜ BAY TỚI ĐÍCH
Chương 8. Điểm tựa từ lúc bạn hít thở thật sâu…
“You always wanted to be brave and true. So breathe deeply now and begin your great adventure with crushing solitude.” – Tide App
Tạm dịch: Bạn luôn muốn trở nên dũng cảm và chân thật. Vì vậy, bây giờ hãy hít thở thật sâu và bắt đầu cuộc phiêu lưu tuyệt vời của mình với việc đập tan sự cô đơn.
Dũng cảm là một trong những điều mà tôi tin nó là khởi nguồn của rất nhiều động từ sau nó.
Người ta cần dũng cảm để yêu thương.
Người ta cần dũng cảm để hành động.
Người ta cần dũng cảm để vượt khỏi cám dỗ.
Người ta cần dũng cảm để đương đầu.
Người ta cần dũng cảm để thành công.
…
Và, ai cũng cần dũng cảm…
Chân thật thì sao? Đây chính là điều tôi đang theo đuổi. Tôi đã rèn luyện rất lâu để có thể thành thực đối mặt với chính bản thân mình. Nhìn nhận bản thân một cách khách quan. Và sống theo những gì trái tim tôi mách bảo. Tôi đang hàng ngày rèn luyện bản thân để giữ được trạng thái “là chính mình”, không giả tạo, không xã giao, như thế câu mà tôi từng được nhận xét “cứ yêu ghét rõ ràng” theo cách mà tôi muốn.
Để làm được cả hai điều này, tôi nghĩ nó không đơn giản chỉ là hôm nay ta nhớ ra ta muốn trở thành người dũng cảm. Ngày mai, tôi chợt ngộ rằng tôi cũng muốn là kẻ thật thà.
Tôi nghĩ đây không phải câu chuyện của một hai ngày, mà nó là bản tính. Nếu đã là bản tính thì không thể xây dựng nên bởi một sớm một chiều được. Nó là một quá trình dài đằng đặng, âm thầm giác ngộ, âm thầm lĩnh hội…
Ta thường thấy mình cô đơn. Ta thường thấy mình lạc lõng. Ta thường thấy mình “tụt mood”. Nhưng ta hiếm khi tỉ mỉ nhìn từng vân lá cánh hoa. Ta hiếm khi lặng yên tận hưởng nụ cưới bất giác trên môi.
Hít thật sâu và bắt đầu hành trình của bạn bằng cách đập tan cô đơn. Chúng ta vốn không hề cô đơn. Chỉ là chúng ta nhiều lúc tự dọa mình rằng đang cô đơn. Bạn có những cánh hoa làm bạn, bạn có những dòng chữ làm thân. Bạn có mục tiêu để nỗ lực, bạn còn nắng mai mỗi sáng để đón chờ.
Vốn ta cô đơn vì ta đang chạy nhanh hơn những gì đáng ra ta nên làm. Có lẽ bởi vậy mà người ta thường dặn nhau hãy sống chậm lại. Sống chậm lại một nhịp thôi, những thứ bạn nhận lại là hơi thở của chính mình, là âm thanh của bầy chim sâu trong vườn, là buổi chiều hoàng hôn đỏ chói.
Chỉ chậm một nhịp thôi, để ta bình tâm nhìn lại chính mình, để ta biết rằng ta không cô đơn. Và ta sẽ luôn dũng cảm và chân thật.
Chương 9. Điểm tựa của tĩnh lặng…
“From the perpeetive of meditation, every state is a special state, every moment a special moment.” – Tide App.
Tạm dịch: Từ cơ sở của thiền, mỗi trạng thái đều là trạng thái đặc biệt, khoảnh khắc đều là khoảnh khắc đặc biệt.
Thật tình cờ, dạo gần đây tôi liên tục tìm hiểu về thiền định. Khi mọi thứ cứ luôn xuất hiện trước mắt tôi tức là nó đang báo hiệu một điều gì đó cho tôi biết vậy.
Tôi được nghe về việc thiền định sẽ giúp bản thân tập trung hơn và điều đó là điều tôi rất cần ngay lúc này. Thú thật và mỗi lần tôi làm gì đó thì bán cầu não còn lại của tôi lại nhảy nhót tưng bừng. Thật tệ. Nhưng tôi không biết phải làm sao, vốn những bộ não như vậy có khả năng sáng tạo rất tốt. Được cái lọ thì phải chấp nhận mất cái chai.
Tuy nhiên tôi biết được rất nhiều tác dụng hữu ích từ thiền định. Ngoài việc giúp người ta có thể tập trung hơn thì quá trình thiền định cũng giúp ích rất nhiều cho sức khỏe. Không chỉ vậy, nếu tôi không nhầm thì thiền định có thể giúp người ta trẻ hóa cơ thể và tăng sức đề kháng. Thứ mà chúng ta thường đắp bằng những thực phẩm chức năng đắt tiền hoặc bằng những vé tập đắt tiền tại phòng tập.
Nói thật tôi cũng thử vài lần gõ học thiền định trên Youtube. Nhưng tôi quả thật không thể kiên nhẫn quá 10 phút.
Qua những gì tôi đọc, thiền định không phải câu chuyện gì quá cao xa. Chỉ đơn giản là chú trọng, tậm trung vào việc hít thở, thả lỏng tâm thái. Từ từ bạn sẽ cảm nhận được hết những vật thể tưởng chừng tỉnh lặng bên trong như cơ, mạch, khí, luồng hơi hít thở…
Có lẽ vì vậy nên người ta mới có thể cảm nhận được từng trạng thái, từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Tôi thường nghi hoặc việc người ta ca tụng rằng thiền sẽ giúp bạn sống hạnh phúc hơn. Bởi nó giúp bạn chú trọng tới từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Tận hưởng nó. Thừa nhận nó. Trân trọng nó.
Tôi vẫn thường không nhiều kiên nhân để ngồi im. Tôi đã đọc ở đâu đó về việc đọc một cuốn sách trong một ngày chỉ bằng cách ngồi yên lặng. Có lẽ tôi là một kẻ khá ưa ồn ào bởi vậy cho nên tôi thường không tập trung kể cả khi đọc sách. Một trong những cách tôi làm đó là tắt điện thoại, hoặc nghe nhạc EDM với mức âm lượng cao nhất. Điều đó giúp tôi tách biệt với những sao nhãng bên ngoài.
Tôi nghĩ thiền chính là cách bạn tách biệt mình với những ngổn ngang của cuộc sống. Cho bản thân khoảnh thời giản sống theo hình thức nguyên sinh nhất. Hít thở và tận hưởng.
Tôi chắc CHẮN rằng, thiền sẽ là bộ môn mới của năm 2022 của tôi.
Chương 10. Điểm tựa khi được là con người thật của chính mình…
“Be hold, be brave enough to be your true self.” – Tide App.
Tạm dịch:Hãy giữ lấy, hãy can đảm đủ để trở thành con người thật của bạn.
Tôi nghĩ để có thể là con người thật của chính mình thật sự cần rất nhiều quyết tâm và can đảm.
Cách đây không lâu tôi hợp tác với một công ty mới nổi trong lĩnh vực đào tạo. Tôi thật sự bước vào một thế giới mới mà trước giờ tôi chưa từng biết tồn tại trên đời này. Tôi cứ cảm thấy như tôi đang bước một ngón chân cái của mình vào showbiz vậy. Quá choáng ngợp với những hào nhoáng chói mắt. Tôi cứ nghĩ như mình thật sự đi lạc vào vậy.
Ở đây, tôi được tiếp xúc với rất nhiều người với những trang facebook xem muốn ngột thở. Sáng sủa, đẹp đẽ, tràn sức sống như chẳng có một vết nhàu dù là bé tí ở đó. Tôi vẫn luôn tự hỏi sao trang cá nhân của họ có thể bóng mịn như một cuốn sách best seller vậy nhỉ.
Tôi được tiêm nhiễm vào đầu rất nhiều thứ giống như là hãy tạo ra những tấm ảnh long lanh đặt cùng dòng content đầy cảm hứng, giá trị,… vân vân và mây mây. Tôi vô thức làm theo như một con rô-bốt vậy. Dần dần, tôi không còn nhận ra tôi của thực tại nữa. Tôi bỗng cảm thấy lạc lõng trên chính trang cá nhân facebook của mình.
Tôi biết, tôi không thể tiếp tục tô vẽ những màu sắc tôi không hề có như vậy. Tôi biết màu sắc tôi thật sự yêu thích không phải màu của những ánh đèn nhiều màu sắc. Tôi yêu thích màu của tự nhiên. Tôi thích màu trắng nhẹ bẫng của những áng mây. Tôi thích màu xanh mượt của mầm cây sau mỗi cơn mưa nặng hạt. Tôi thích màu vàng óng trên những cảnh hoa dại bên đường thi sắc vàng rực rỡ cùng nắng và những chú ong mật… Tôi thật sự thích và muốn chúng sống với những màu sắc ấy.
Tôi bắt đầu nhìn lại mình. Nhìn lại những đoạn văn đầy triết lý mà tôi cóp được từ một Group tích cực nào đó. Nhìn lại những danh ngôn được trích dẫn vội vã trong lúc lật vội một cuốn sách tìm đoạn caption hay ho để đăng lên facebook…
Tôi tự hỏi bản thân mình. Tôi thật sự thích điều mình đang làm sao? Nó có mang màu tự nhiên mà tôi vẫn thường bất giác mỉm cười khi thấy chúng… Đó có phải phiên bản “real” của mình không?
Tôi trầm lặng trong rất nhiều ngày, đến nỗi gần như tôi không cập nhật bất cứ gì trên mạng xã hội. Tôi như tan vào không khí, yên lặng và quan sát…
Cuối cùng tôi quyết định, tôi cần làm gì đó để về đúng phiên bản “real” của mình. Tôi không đủ sức để chạy theo màu sắc nhân tạo kia. Tôi không sinh ra để làm điều đó. Tôi sợ rằng khi ai đó gặp tôi ngoài đời thực, họ không thể nhận ra tôi. Tôi muốn bất cứ ai từng tương tác với tôi trên mạng xã hội cũng có thể dễ dàng nhận ra tôi khi gặp trên đường.
Tôi quyết định ngừng làm những điều tôi không yêu thích.
Tôi bắt đầu chia sẻ về suy nghĩ của tôi, cuộc sống của tôi, cảm nhận của tôi. Tôi không còn đi copy bất cứ đoạn trích nào trong sách nếu như không thực sự hiểu về nó. Tôi không còn ồ át chạy theo những hình ảnh long lanh đã qua quá nhiều bản tay xử lý kỹ thuật nữa.
Tôi chia sẻ những cuốn sách tôi đọc, nhưng món tôi ăn, những bông hoa tôi thấy và cả những mầm cây tôi trồng. Tôi cảm thấy hạnh phúc như tràn vào phổi tôi, tràn vào tim tôi, trào qua từng khớp tay của tôi. Tôi thấy miệng tôi vô thức cong lên trong vui vẻ.
Tôi đã không còn sợ hãi khi chia sẻ những điều ngu ngốc tôi từng làm. Tôi đã can đảm để nói ra điều tôi thường né tránh. Tôi bỗng thấy mình được nhẹ nhõm, được chia sẻ và đặc biệt tôi thấy cuộc sống nhẹ nhàng, bình thản.
Tôi từng sợ hãi người khác phát hiện ra tôi không phải đấng thần linh phát sáng nào đó mà tôi từng tự tô vẽ cho mình. Tôi đã dũng cảm bước qua chuẩn mực của số đông. Tôi bắt đầu tôn trọng chuẩn mực riêng của chính mình. Điều đó đồng nghĩa, việc tôi thất bại, tôi kém cỏi hơn ai đó với tôi không còn là nỗi sợ.
điều tôi thật sự sợ là đánh mất chính mình
Chương 11. Điểm tựa từ trái tim hướng thiện…
“Kindness is like snow, it beautifies everything it covers.” – Tide App.
Tạm dịch: Lòng tốt giống như tuyết, nó làm đẹp tất cả mọi thứ nó phủ lên.
Cách đây không lâu, khi tôi còn sống trong Sài Gòn. Tôi rất thường hay mua đồ ở Siêu thi mini gần nhà. Phải nói là trong Sài Gòn, siêu thị mini mọc lên như nấm luôn ý.
Hôm đó, sau khi tan làm từ công ty về, tôi liền tạt vào siêu thị Coop Food gần nhà mua thức ăn. Đúng giờ tan tầm, siêu thị đông kín người luôn. Xe máy cũng gần hai chục cái, xếp đầy cả sân.
Nhân viên siêu thị liên chân liên tay, từ hai em trai thu ngân đến chị gái xếp hàng lên kệ. Sau 10 phút lựa đồ và gần 20 phút xếp hàng thanh toán, tôi cũng có thể bước ra khỏi siêu thị đông người kia với 2 túi đồ nặng trĩu.
Tôi đứng khực lại 2 giây vì thấy con xe Vision đỏ đô của mình được dắt sẵn, quay đầu trước cửa siêu thị. Tôi quay sang nhìn anh bảo vệ với ánh mắt mở to, đầy tán dương.
Trong lúc xếp đồ lên xe, tôi thấy khách ra vào siêu thị tương đối dày đặc, cứ hễ khách nào đang thanh toán là anh bảo vệ đều chọn đúng xe của người đó và dắt sẵn ra trước cửa. Thật sự tinh ý và nhiệt tình.
Tôi vô cùng tán dương thái độ làm việc này của anh bảo vệ.
Như một thói quen rất thường ngày của tôi đó là nở một nụ cười với anh bảo vệ và cảm ơn anh.
Anh cũng nhìn tôi cười và nói: Bận rộn, vất vả cả ngày mà nghe được một tiếng cảm ơn lại thấy công việc cũng nhàn hẳn.
Tôi khá bất ngờ khi anh nói vậy. Trên đường chạy xe về nhà tôi cứ nghĩ mãi đến câu nói đó của anh. Tôi chợt hiểu ra một đạo lý.
THỨ BẠN CÓ THỂ TRAO ĐI MÀ KHÔNG LÀM SỰ SỞ HỮU CỦA BẠN GIẢM ĐI ĐÓ LÀ SỰ TỬ TẾ.
Cảm ơn những năm tháng đã tôi rèn tôi thành một người mang trái tim hướng tử tế.
Tại sao không phải là hướng thiện ư?
Tôi nghĩ tử tế là biểu hiện của hướng thiện bằng hành động. Còn lòng tốt nó thật sự rất mơ hồ. Tôi thật sự không hiểu hết được hai chữ “lòng tốt” này. Bởi vậy tôi xin phép làm điều tôi thật sự hiểu. LÀM NGƯỜI TỰ TẾ.
Chương 12. Điểm tựa nằm trong đôi mắt đầy niềm vui…
“Chúc em một tuổi trẻ. Gặt thật nhiều niềm vui. Có trái tim mạnh mẽ. Bắt bẻ lại cuộc đời…”
Đoạn thơ này hay quá! Xin phép dùng một đoạn thơ con cóc để đáp lại
“Bỗng chốc mỉm cười với tuổi trẻ. Bỗng chốc mỉm cười với nắng mai. Bầu trời hôm nay sao xanh quá. Ta ước bay cùng những cánh chim.”
Đã lâu rồi tôi không còn chúc bản thân mình đạt được điều này, thứ kia mỗi dịp năm mới nữa. Không còn tự chúc mình năm mới thăng chức tăng lương. Không còn chúc mình thành công đột phá nữa.
Tôi nhẹ nhàng chúc mình có thật nhiều những buổi sáng nắng đẹp. Chúc mình gặp thật nhiều màu xanh của lá. Chúc mình sống vui và khỏe mạnh. Chúc mình thả vào từng khoảnh khắc mang tên hạnh phúc.
Còn nhớ, khi tôi mới đi làm. Tôi là một trong bảy thành viên của đội A-Team. Đây là đội tiên phong của công ty. Nhiệm vụ của chúng tôi là đào tạo và chuyển giao quy trình chuẩn của công ty cho hệ thống nhà hàng ở các tỉnh thành lân cận. Nơi mà xa đầu não của công ty mẹ, xa vòng tay hỗ trợ, giám sát của các phòng ban kiểm soát nội bộ.
Mỗi ngày đi làm tôi đều hứng khởi với tham vọng thể hiện bản thân mình giỏi như thế nào. Nhân viên do tôi đào tạo xịn xò, linh hoạt trong công việc ra sao. Và đặc biệt, đảm bảo những bản check kiểm soát của nhà hàng đạt điểm như mong đợi. Khách hàng khen ngợi, doanh thu cao ngất.
Mỗi năm tôi chỉ có bốn đến năm ngày để ăn Tết Nguyên Đán. Còn lại các dịp Lễ, Tết khác trong năm đều phải gác lại hoàn toàn. Bởi đó là luật bất thành văn của ngành dịch vụ nhà hàng. Khi người ta hưởng thụ thì mình làm. Lúc người ta ăn thì mình đứng phục vụ bên cạnh.
Bởi vậy, tôi luôn nghĩ mình phải thật giàu, để trở thành những vị khách thảnh thơi kia. Xa rời công việc ở nhà hàng này. Thú thực, tuy khi đó công việc chính của tôi là đào tạo và vận hành nhưng vẫn là mệt từ thể xác đến tinh thần luôn. Mặc dù vậy tôi cũng rất yêu công việc của mình. Bởi tôi tin tôi đang mang giá trị tốt đẹp đến cho cuộc sống, bữa ăn, thời giảm xả stress của mọi người. Thế nhưng tôi quên đi mình cũng cần được nghỉ ngơi, mình cũng cần được tận hưởng cuộc sống. Khoảnh thời gian hơn 3 năm tôi làm việc ở lĩnh vực dịch vụ nhà hàng, tôi gần như bị công việc cuốn trôi.
Sau khi tôi nghỉ công việc đó, quyết định Nam tiến. Tôi thật sự đã phải bắt đầu từng bước học cách yêu và quý trọng khoảng trời được sống và tận hưởng của mình. Tôi trồng hoa, tôi đọc sách, tôi đi cafe, tôi đi xem phim, tôi đi nhậu, tôi vào bar, tôi đi spa thư giãn… Tôi làm rất nhiều việc để cho mình cảm giác được nâng niu, cho mình giác được trân trọng.
Tôi không còn cắm đầu làm hơn 14 giờ một ngày như trước đó. Tôi tập trung khai thác bản thân mình để làm việc hiệu quả trong 8 tiếng hành chính của mình. Tôi đặt mục tiêu cho mình rằng không mang việc về nhà. Tôi cảm thấy mình được tái sinh và tận hưởng triệt để. Tận hưởng trong công việc, tận hưởng trong cuộc sống.
Tất nhiên là đôi lúc tôi tận hưởng cũng hơi quá đà. Bằng chứng là tôi thỉnh thoảng đến công ty như một cái xác, không làm gì tập trung. Có vẻ như đầu óc tôi đang không ở đó. Đâu đó ở bộ phim đêm hôm trước, hoặc có thể là gửi ở nhà vệ sinh trong một quán bar nào đó trên phố Bùi Viện.
Mặc dù vậy, tôi có thể lạc quan nói rằng, tôi đã thật sự rất vui vẻ.
Chỉ cần vui vẻ, thì đầu óc sẽ sáng sủa lên, óc sáng tạo bắt đầu hoạt động mạnh hơn. Công việc sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Tôi thích sự vui vẻ. Tôi nghĩ vui vẻ là chất nền của hạnh phúc. Ai có thể hạnh phúc khi buồn được chứ? Nghe thật lố bịch phải không?
Bởi vậy, trước mắt của kẻ vui vẻ là một bầu trời nắng đẹp, những bỗng hoa rực rỡ, những con người đáng mến. Bên trong trái tim một kẻ vui vẻ là luồng sáng của hạnh phúc tràn đầy co bóp đến từng mạch máu cảm giác hạnh phúc tuyệt diệu này.
VUI VẺ ĐI TRƯỚC, HẠNH PHÚC THEO SAU.
Chương 13. Điểm tựa để thay đổi thế giới…
“The world as we have created it is a process of our thinking. It cannot be changed without changing our…” – Tide App.
Tạm dịch: Thế giới mà chúng ta đã tạo ra nó là một quá trình suy nghĩ của chúng ta. Nó không thể thay đổi nếu không có sự thay đổi của chúng ta.
Nói một cách đơn giản về ý nghĩa câu nói này là: Đời thay đổi khi ta thay đổi.
Tôi hoàn toàn tin tưởng và được trải nghiệm về điều đó rất nhiều. Có lẽ bạn sẽ bắt gặp sự so sánh của tôi về tôi của Sài Gòn và tôi của Hà Nội. Tôi không muốn nhấn mạnh địa điểm Nam – Bắc ở đây. Nhưng tôi coi đây chính là hai phiên bản rõ ràng nhất của tôi tính đến thời điểm này. Biết đâu, sau vài năm nữa bạn sẽ bắt gặp phiên bản tôi của Vĩnh Phúc nữa đó.
Quay về đề tài của chúng ta hôm nay. Tôi muốn lấy ví dụ về chuyện yêu đương của mình. Cách đây vài năm, tôi đã yêu đương hẹn hò với một anh đẹp trai. Anh là một người rất ưu tú và hoàn hảo trong mắt mọi người. Anh học giỏi, làm giỏi, đẹp trai, và như mọi người nói là rất hiền lành. Chưa kể anh rất dịu dàng và lịch sự với phụ nữ.
Tôi của khi ấy là một cô gái vui vẻ, nhiệt tình, cuồng công việc nhưng lại ngu ngơ trong chuyện tình yêu. Chưa kể nhưng đổ vỡ trước đó trong quá khứ cùng với những câu chuyện kể của những người bạn xung quanh. Tôi nhận định rằng, tình yêu là một trò may rủi.
Tôi tự nhận thấy mình rất may mắn khi có một anh bạn trai có “pro – phai” sáng bóng như vậy. Tôi tự nhìn lại sự nghiệp của mình, những gì mình có, những gì người khác đánh giá. Tôi tự thấy tự ti trước bạn trai của mình. Bởi vậy tôi cư xử khá khách sáo với anh. Tôi e ngại bản thân tôi “trèo cao”. Bạn có thể tưởng tượng ra cảm giác tồi tệ này của tôi không?
Cuộc tình của của chúng tôi kết thúc vào một buổi chiều nắng đẹp. Nó diễn ra rất êm ái, không đau, không khóc, không níu kéo từ cả hai. Quan trọng nhất là tôi đã không tiếc nuối. Cảm xúc của tôi lúc đó chính là buông xuống nhẹ lòng. Khi đó tôi không hiểu lắm vì sao tôi có cảm xúc kì lạ đó.
Dù sao thì bây giờ với tôi, đã không còn quan trọng nữa.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thật sự có ý định yêu đương hẹn hò hay bắt đầu một cuộc tình mới. Không phải tôi sợ lại đổ vỡ, cũng không phải không có ai theo đuổi. Chỉ là tôi chưa thật sự tìm được người xứng với tôi.
Tôi không còn bằng lòng với sự theo đuổi chớp nhoáng rồi vội vàng gật đầu cái “rụp” chỉ vì phải có bạn trai cho bằng bạn bằng bè như trước nữa. Tôi cũng không bởi vì si mê trai đẹp mà quên mất lắng nghe con tim thật sự đang nói gì với mình.
Mỗi lần có ai đó muốn tiến lại gần cuộc sống của tôi, tôi sẽ bắt đầu giữ khoảng cách. Một là để quan sát họ, hai là để lắng nghe chính mình. Tôi bây giờ đã biết rằng, tôi xinh đẹp, tôi đáng yêu, tôi nỗ lực và tôi cần được trân trọng như thế nào.
Tôi không chạy theo sự phù phiềm mà tôi của năm 23 tuổi từng mỏi chân đuổi bắt. Tôi không còn so sánh thiệt hơn, không còn coi thu nhập là thước đo thành công nữa. Tôi cũng không dựa vào trình độ ngoại ngữ để đánh giá một người có nỗ lực cố gắng hay không nữa. Tôi bây giờ chính là dựa vào cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, hòa hợp khi ở bên cạnh nhau để tiến gần với người khác. Kể cả là bạn bè.
Tôi không chắc mình thay đổi đủ nhiều để người khác ngạc nhiên. Nhưng tôi biết tôi thay đổi đủ nhiều để tôi cảm thấy vui vẻ và tự tin hơn trước.
Muốn thay đổi thế giới bên ngoài, có lẽ đầu tiên bạn phải thay đổi thế giới bên trong của mình.
Chương 14. Điểm tựa tại khoảnh khắc đáng nhớ…
“The butterfly counts not months but moments, and has time enough.” – Tide App.
Tạm dịch: Con bướm không đếm tháng mà đếm khoảnh khắc, và nó có đủ thời gian.
Thú thực là tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của câu này. Nhưng câu này gợi cho tôi về hành trình để trở thành con bướm.
Một con sâu muốn trở thành còn bướm. Nó phải tự nhả tơ từ trong cơ thể của mình ra để làm kén. Sau đó kiên nhẫn trở đợi đến thời gian vừa đủ, nó sẽ từ bên trong xé rách kén để bay lên bầu trời. Nhưng nếu bạn xé kén giúp nó thì thứ chúng ta thu về chỉ là một con nhộng thoi thóp và chết thôi.
Tôi nghĩ để con bướm kia có thể bay lên bầu trời tự do, nó đã phải nỗ lực rất nhiều, âm thầm chịu đựng nhiều năm tháng. Có lẽ khi còn trong kén nó sẽ chẳng biết bản thân đã chờ đợi bao lâu. Nó chỉ biết rằng vào một khoảnh khắc nó tự xé kén bước ra, cuộc đời của nó sẽ bước sang một trang mới.
Con người cũng vậy. Để đạt được điều gì đó. Có lẽ không chỉ là tâm sức đâu, nó còn cần thời gian, hoặc phải làm đến mức quên thời gian để chỉ chờ đợi khoảnh khắc phá kén để bay lên.
Nghĩ đến chính Blog ngày của tôi. Tôi nghĩ nó cũng cần thời gian nhả tơ tạo kén. Rồi kiên nhẫn chờ đợi để một ngày bùng nổ xé kén bước ra. Tôi không nên quá áp lức về số traffic của blog này.
Hãy kiên nhẫn nhé.
Giống như nhân vật Lính dù – Đà điều phong phim Chúng tôi là lính đặc chủng mà tôi từng xem. Đó là: “Co được, duỗi được”.
Phải thật sự kiên nhẫn
Chương 15. Điểm tựa từ điều chẳng giống ai…
“Be yourself; everyone else is already taken.” – Tide App
Tạm dịch: Hãy là chính mình, mọi người khác cũng đã sẵn sàng làm điều đó.
Hôm nay, nhà tôi phủ hoàn toàn trong bóng tối và im lặng suốt hơn 12 tiếng đồng hồ. Vì sao ư? Vì khu vực nhà tôi mất điện bạn ạ. Có vậy thôi nhưng mà đúng là có chút không quen.
Tôi dành hết 3/4 khoảng thời gian ở trạng thái nằm. Yes, tôi đang dùng đúng từ đó bạn ạ. Tôi nằm trên giường ngủ, dọn điện thoại, xóa những app điện thoại ít dùng tới.
Tôi vẫn thường làm điều đó với những bức ảnh, những app điện thoại, thậm chí là cả với list bạn bè trên facebook.
Tôi ghét sự cồng kềnh. Tôi ghét nó cứ nằm ở đó như một cái gì đó vướng víu và không hữu ích. Tôi bắt đầu yêu thích hoạt động này của mình hơn bao giờ hết khi tôi bắt đầu với những cuốn sách, những bài đăng, những video về lối sống tối giản. Tôi cảm thấy thích thú những điều đó. Tôi thích kiểm soát và biết rõ những gì ở quanh tôi. Tôi ghét cảm giác mình quên đi mất vật gì đó. Tôi thà nó không tồn tại còn hơn là tôi làm quên mất.
Tôi không thể giải thích vì sao tôi thích điều đó. Tôi chỉ cảm thấy đây không phải một sở thích tệ. Thậm chí, nó rất tốt với nhiều tình huống.
Rất nhiều người có xu hướng giữ cái này, cái kia làm kỷ niệm. Nhưng tôi thấy mình như từ chối kỷ niệm đó. Tôi nghĩ tôi thích cái gì đó hiện hữu hơn là tự quay ngược thời gian. Tôi lấy làm thích thú với điều đó. Hơn nữa tôi là một đứa trẻ khá mơ mộng. Tôi có thể tưởng tượng ra những điều phi lý đến kinh ngạc. Chỉ là tôi thích những điều mà ít người nghĩ đến.
Tôi chính là một kể thích đơn độc. Thích dùng hàng độc. Tôi không thích những thứ nhiều người thích. Tôi tự nói vào tai mình rằng nó thật tầm thường. Tôi thậm chí sẽ xem lại những bộ phim khi mà mọi người đã học thuộc kịch bản cách đây vài năm trước. Chỉ để thỏa mãn cái gọi là “không đụng hàng” trong tâm trí của tôi.
Tôi thường khá phản cảm với những thứ được quá nhiều người nhắc tới khen ngợi. Có vẻ như vậy thì hơi xấu tính, nhưng tôi thật sự không thích “đụng hàng” trong cả việc yêu thích cái gì đó. Nghe có vẻ thật điên rồ và ngỗ ngược phải không?
Tôi từng bị bóc mẽ, hay nặng nề hơn là chỉ trích vì bày tỏ quan điểm “không giống ai” của mình tại một buổi phỏng vấn. Họ coi cái sở thích quái dị kia của tôi là tư duy của đứa trẻ trâu, chưa chín chắn. Họ nói rằng tôi đang cố để đi ngược đám đông một cách lố bịch. Maybe, có thể họ đúng. Nhưng họ thật sự không thể ngăn cấm tôi làm điều tôi thích được. Ít nhất là sở thích của ai chẳng làm hại tới ai….
Tôi chính là thích tôi không giống ai như vậy đó.
Và dù ai đó chê bai hay lên án về cách tôi nghĩ, tôi làm thì tôi vẫn cảm ơn tôi đã yêu chiều nội tâm bên trong của chính mình. Vẫn là tôi từng nói: “Đạp lên dư luận và sống cuộc đời trong mơ của mình”
Chương 16. Điểm tựa dành cho người kiên trì không bỏ cuộc…
“Kỳ tích chỉ dành cho người kiên trì không bỏ cuộc.” – Thoại trong bộ phim Đội đặc nhiệm.
Tôi không nhớ đã từng kể cho bạn nghe câu chuyện của mình chưa. Câu chuyện về thứ hạng hồi cấp 3 của tôi.
Tôi một cô gái luôn tự hào và hãnh diện với bảng điểm tại trường cấp hai của mình. Không phải bảng điểm của tôi sáng bóng nhất trường mà là bởi thực lực của tôi thật sự là mối lo của bất cứ ai có bảng điểm sáng hơn tôi. Bởi họ biết chắc chắn một điều rằng, bảng điểm kia với tôi chỉ là một vật trang trí tạm thời mà thôi.
Tôi dễ dàng vượt qua kỳ thi đầu vào của một trường cấp ba trọng điểm của tỉnh. Sánh bước cùng những người bạn thực tài với nhiều tham vọng. Dấn thân vào đấu trường nhân tài như lá rụng mùa thu vậy. Nhiều vô số kể.
Chúng tôi có một tốp tám người cùng quê bước lên thành phố với một sân chơi mới. Sân chơi của những kẻ bạo gan. Nó thật sự giống như câu chuyện bạn chết hay sống không quan trọng, quan trọng bạn bại dưới tay ai. Vào sân chơi đó, nó giống như việc thể hiện một đẳng cấp được treo lên cổ huy hiệu chiến thắng vậy. Giống như bạn là một nhân viên bình thường của Google, nhưng chỉ cần là Google tức là họ đã mặc định bạn rất rất phi thường rồi vậy đó. Chúng tôi trong tình huống này, chính là “một nhân viên bình thường nào đó của Google” vậy.
Ở trường cấp ba của chúng tôi có một kỳ thi còn quan trọng hơn cả kỳ thi cuối kỳ ở các trường học khác. Đẳng cấp và thứ hạng của bạn được quyết định bởi kết quả của kỳ thi này chứ không phải bảng điểm phô trương kia. Mỗi một năm học sẽ tổ chức 4 đợt thi như vậy, mỗi một học kỳ thì 2 lần, nó có tên là thi chuyên đề. Ở đây, bạn sẽ tham gia thi như một thí sinh của kỳ thi đại học vậy. Cũng chia số báo danh, phân phòng thi, đề chẵn lẻ… Tất cả năng lực của bạn sẽ dùng kỳ thi này để phân định. Không những thế, sau mỗi hai lần thi, nhà trường sẽ dựa vào số điểm này để phân lại lớp học cho bạn. Bạn có thể sẽ ở trong trạng thái mỗi kỳ học một lớp khác nhau đối với trường tôi thật sự là rất có khả năng. Bởi vậy, ở trường tôi câu cửa miệng không phải là “mày có được học sinh giỏi không?” như các trường khác. Câu hỏi cửa miệng của chúng tôi chính là “Mày được bao nhiêu điểm chuyên đề?”
Trường tôi có tất cả 3 lớp chọn. Chương trình học và chất lượng giáo viên của 3 lớp này thật sự có sự khác biết rất lớn. Ở đây họ được học chương trình rộng và sâu hơn các lớp đại trà bên dưới. Hơn nữa môi trường cọ sát, cạnh tranh của thử thách hơn rất nhiều.
Ban đầu, tôi được phân vào lớp thứ hạng số bảy trong trường. Nó thật sự không thỏa mãn tính hiếu thắng trong tôi. Ngoài trừ hồi cấp 1, việc phân chia lớp không chỉ dựa vào thực lực ra thì suốt những năm cấp 2 tôi đều rất nỗ lực để có được một chỗ đứng nhiều người ngước nhìn. Tôi chính là không can tâm.
Mục tiêu của tôi chính là tiến lên lớp chọn số 1 hoặc lớp chọn số 2. Tôi chính là thích đứng trên cao, tôi ghét đứng ở dưới, nguyên nhân tại sao tôi từng kể với bạn ở bài viết 5 BÀI HỌC TỪ CUỐN SÁCH “NHỮNG ĐIỀU TÔI TỰ DẶN CHÍNH MÌNH”. Bởi vậy tôi cắm đầu vào học hành để đạt được bước nhảy này. Để nhảy từ lớp số 7 lên lớp số 1 và số 2 hoàn toàn không đơn giản. Nó đòi hỏi thứ hạng trong lớp của bạn phải cao, hơn nữa điểm của bạn cũng cần có sức cạnh tranh trên toàn khối.
Bạn biết đó, học sinh toàn khối ai cũng lấy 3 lớp chọn là mục tiêu của mình.
Sau học kỳ một năm lớp 10, tôi thành công chuyển lên lớp chọn hai của khối. Có vẻ cũng không quá khó khăn như tôi tưởng tượng. Mặc dù đúng là tôi thật sự đã phải cố gắng suốt những đêm học tới tận khuya trong thời gian đó.
Tôi bắt đầu bắt nhịp học tập của các bạn của lớp chọn 2. Nhưng có vẻ như tôi cần nhiều nỗ lực hơn tôi tưởng. Bằng chứng là tôi xếp thứ 16/49 cho lần thi chuyên đề đầu tiên sau khi chuyển lớp. Đồng thời, tôi bị loại khỏi đội đại diện thi học sinh giỏi Hóa của trường. Đây chính là cái bạt tai đau điếng lên mặt tôi. Hóa ra, tôi không xuất sắc, cũng không nỗ lực nhiều như tôi tưởng. Tôi thật sự rơi vào trầm lặng khi nhận bảng điểm đó. Lần chuyên đề tiếp theo của tôi còn thảm hơn, tôi xếp 20/49. Chính là không tăng được hạng nào mà còn bị tụt đi. Mục tiêu lên được lớp chọn của tôi không thể dừng lại để trở thành một nhân vật mờ nhạt trong đó. Tôi thích ánh hào quang chiếu vào người mình.
Mục tiêu lớp 11 của tôi chính lọt top của đội tuyển học sinh giỏi, lọt top 5 của lớp. Tôi xác định điều tôi kém hơn các bạn trên lớp chọn chính là môn Toán. Đối với môn Vật Lý và môn Hóa với tôi không quá khó khăn. Cả một mùa hè năm ấy, tôi hoàn toàn không nghỉ bất cứ một ngày nào. Tôi cày đầu vào việc luyện đề, học thêm. Ngày nào tôi cũng luyện ít nhất một đề Toán. Bài tập hè của giáo viên Toán tôi đã hoàn thành trong 2 tuần đầu tiên. Tôi đã không về nhà trong suốt mùa hè đó. Tôi một mình ở lại nhà trọ cùng ôn luyện ngày đêm với các anh chị trường chuyên ôn đại học. Tôi chính là nhận được năng lượng học tập từ các anh chị ấy.
Mùa hè qua đi, tôi bước vào một năm học mới. Một năm học mà tôi rất tự tin để bước lên tầm cao mới. Bạn biết không, điểm chuyên đề của tôi lọt top 2 của lớp. Chỉ đứng sau bạn lớp trưởng. Sau kì thi đó, bạn lớp trưởng chuyển lên lớp chọn 1. Điểm thi vào đội tuyển Hóa của trường, tôi ẵm luôn giải Nhì duy nhất, toàn đội không có giải nhất. Tôi chính là người có thành tích cao nhất.
Giáo viên dạy Toán và Hóa có cái nhìn hoàn toàn mới với thành tích của tôi. Tôi đã có màn bứt phá quá ngoại mục. Tôi duy trì thành tích của mình trong top 5 của lớp đến khi ra trường. Đây chính là kỳ tích mà chính tôi đã tạo nên. Tôi đã từng có một thời kiên trì, quyết liệt như vậy đó.
Tôi của bây giờ nghĩ lại chính là tự xấu hổ với bản thân. Tôi có lẽ phải học tập lại bản thân của quá khứ. Tôi phải bắt đầu bởi mục tiêu, kiên định, quyết tâm và quan trọng chính là không bỏ cuộc.
Tôi bây giờ thật là lười biếng đáng xấu hổ.
Tôi ơi, tỉnh ngộ đi nào. Tại thời điểm này, tôi chính là phải nhắc bản thân mình một câu.
ĐỪNG CHỈ DỰA HƠI VÀO HÀO QUANG NGÀY HÔM QUA, HÃY TIN VÀO CHÚNG TA CỦA HÔM NAY.
Chương 17. Điểm tựa vượt áng mây đen…
“Everyone has a dark cloud hovering over them at some point, but then there is sunshine.” – Tide App.
Tạm dịch: Tại một vài thời điểm, ai cũng có một đám mây đen bay lơ lửng ở trên họ, nhưng rồi lại có nắng.
Tôi vẫn thật sự không biết dịch câu này như thế nào cho hay. Thế nhưng câu nói này làm tôi liên tưởng tới những ngày chìm trong bóng tối trong đời tôi. Có những ngày tôi còn chẳng muốn ăn cơm, chẳng muốn xem phim, còn lười luôn lướt facebook. Tôi gần như bật phim lên để có tiếng âm thanh quanh mình. Tôi không làm gì cả, tôi ngẩn ngơ nghĩ về những sai lầm trong quá khứ như một lời tự trách bản thân.
Tôi liên tục đặt ra mệnh đề: Nếu như tôi đã… thì có lẽ…
Đó có lẽ là tiếng lòng sâu thăm thẳm trong tôi. Sự tiếc nuối trói buộc suy nghĩ và đầu óc tôi. Tôi không dám mở mạng xã hội vì sợ nhìn thấy thành công của người khác. Tự vấn bản thân, tại sao tôi không thể như họ. Tại sao tôi vẫn còn ở đây, lặng lẽ nhìn họ rực rỡ. Tôi không ngừng so sánh và tự trách bản thân. Những suy nghĩ tiêu cực nối đuôi nhau xuất hiện. Chúng tụ họp lại với nhau, bay lơ lửng trên đầu tôi như những áng mây đen. Chúng cứ luôn ở đó, bành trướng và đè nén tôi. Tôi càng giơ tay đẩy chúng đi, chúng càng hạ thấp độ cao, rơi sát trên đầu tôi. Mỗi lúc một gần.
Tôi tự hỏi, nếu những áng mây đen này biến thành những cơn mưa, như vậy liệu áng mây có trở lại trong xanh rồi thưa dần và tan biến mất hay không? Thế nhưng nếu cơn mưa rơi xuống, tôi có thể sẽ ướt như một chú chuột. Có thể tôi sẽ bị cảm lạnh nếu cơn mưa kia kéo dài. Tôi tiếp tục rơi vào trạng thái băn khoăn, giằng xé trước lựa chọn đuổi đám mây đen, chấp nhận những cơn mưa hay tiết tục thu mình nằm im dưới đám mây đen đó. Co mình lại, lặng lẽ chịu đựng trong an toàn của sự thấp thỏm…
Trạng thái này kéo lê tôi trên một con đường khá dài. Tôi gần như quên mất mình nằm dưới đám mây đen đó bao lâu, tôi thật sự không phân biệt được ngày và đêm dưới đám mây đó. Tôi gần như không phân biệt được dòng chảy thời gian đã trôi tới đâu cho tới khi ra quyết định.
Tôi buộc mình phải đưa ra quyết định cuối cùng. Quyết định như thế nào, tôi cũng phải trả bằng một cái giá xứng đáng. Và tôi biết, đó là một cái giá rất đắt.
Tôi chọn đón cơn mưa rào lạnh lẽo, kéo dài kia. Tôi buộc lòng phải chịu đựng sự lạnh lẽo này, cái ướt át khó chịu mà tôi rất ghét bỏ.
Trong khi người khác đã bước qua những cơn mưa, tôi vẫn tiếp tục núp trong áng mấy đen nặng trĩu đó. Trong khi họ bước vào ánh nắng, ấm áp, nỗ lực để vươn mình, tôi vẫn đang giằng co nội tâm để đưa ra quyết định. Kết quả là tôi luôn chậm hơn họ vài bước chân.
Tôi biết, tôi không trách bất cứ ai cho sự hèn nhát của mình. Tôi gần như bị giáng một cái tát thật đau cho quyết định chậm trễ của mình. Khi tôi bước vào ánh nắng kia, tôi phát hiện ra quần áo tôi đang khô dần, nhưng cơ thể tôi đã phần nào yếu ớt bởi trận mưa kéo dài kia. Tôi thấy bước chân của mình ngượng gạo. Tôi nghiệm ra rằng tôi đã co mình quá lâu trong bóng tối kia, dưới áng mây đen nặng trĩu.
Tôi nhìn xung quanh đã thấy mình bị bỏ lại khá xa, thậm chí những người trước đây tôi bỏ xa, họ cũng đã vượt lên tôi mất rồi. Tôi ngẫm lại, nếu tôi tiếp tục nhìn họ và tự vấn bản thân, tôi lại một lần nữa tạo nên áng mây đen lơ lửng trên đầu. Tôi quyết định tạm quên họ đi.
Tôi lật lại xem tôi muốn đi đâu, tôi tự mò mẫm vạch ra một con đường cho mình. Tôi bắt đầu lên phương án để lên đường. Tôi sẽ cần bao nhiêu lương thực? Tôi sẽ cần phương tiện nào? Tôi sẽ đi với ai, tôi có cần một sự phụ không? Hàng hoạt câu hỏi được đặt ra, và tôi chính là người đưa ra đáp án cho chúng. Tiếp theo đó, tôi xách balo và lên đường.
Bây giờ, khi tôi đã đi một phần của con đường, tuy là chưa vừa ý như mong đợi, nhưng ít nhất tôi đã biết kiểm soát những áng mây đen kia. Thi thoảng chúng sẽ xuất hiện, nhưng tôi đã biết phải tìm mọi cách không để chúng xâm lấn vào cuộc đời mình. Nếu tôi không thể làm gì tốt hơn, thì ít ra tôi đã biết chấp nhận đón những cơn mưa. Một cách chủ động. Bình thản và sẵn sàng đối mặt với chúng.
Chỉ khi tôi gạt đi áng mây đen ấy, tôi mới có cơ hội đón những tia nắng ấm áp kia.
Chương 18. Điểm tựa từ việc đọc sách…
“Read a book without thinking about finishing it. Just read it. Enjoy every word, sentence, and paragraph.” – Tide App.
Tạm dịch: Đọc một cuốn sách mà không cần nghĩ đến việc hoàn thành nó. Chỉ cần đọc nó. Hãy tận hưởng từng từ, từng câu, và từng đoạn văn.
Bạn còn nhớ tôi từng chia sẻ quan điểm của mình về việc đọc sách không? Tôi đã nhắc tới nó trong bài viết “Đọc sách không chỉ là giải trí…”
Theo góc nhìn của tôi, Đọc sách là một hành trình gột rửa tâm hồn, tu tâm dưỡng tính, hơn nữa nó còn là một quá trình tự học hết sức đáng đầu tư.
Cách đây 3 ngày, tôi lượt trên nhóm Mọt sách Tiki ở Facebook, các bạn “mọt sách” bày tỏ thái độ vô cùng phẫn nộ với một bài báo với cái tựa: “Mua sách để khoe”. Ở đó người viết bày tỏ quan ngại với một bộ phận giới trẻ đam mê mua sách, nhưng không biết thực chất mục đích của việc mua sách có thật sự là để đọc không. Người viết này còn bày tỏ nghi ngờ với việc mua sách liệu có phải để khoe và chứng tỏ bản thân của một bộ phận “mọt săn sale” hay không?
Tôi không tham gia vào cuộc tranh luận này, cũng không có ý sẽ bày tỏ đồng ý hay phản đối với tác giả với bài báo gây tranh cãi kia.
Cách đây khoảng 3 – 4 năm về trước, tôi thật sự rất thích đọc sách chùa ở hiệu sách. Mỗi cuốn tôi đọc một chút thôi, thậm chí còn không hết một chương đã gập lại chuyển sang quyển sách khác. Tôi thật sự thừa nhận khi đó tôi không mê đọc sách. Tôi thích đọc tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc hơn. Lối kể chuyện phong phú, dẫn dắt hấp dẫn, tình tiết truyện thì khỏi phải bản, thật sự kịch tính và gây tò mò.
Vài năm trở lại đây, với nhịp sống bận rộn tại các thành phố lớn, nơi tôi đã đi qua và làm việc. Tôi bắt đầu tìm cho mình một thú vui nào đó để làm tôi sống chậm lại, bớt vội vã và tận hưởng cuộc sống. Thứ mà tôi đã đánh quên khi chạy trên đường đua của đồng tiền.
Tôi bắt đầu đưa đọc sách trở thành một niềm vui mới trong cuộc sống. Nơi cho tôi bước nhưng bước chậm lại, nghĩ sâu hơn, nhìn nhiều góc hơn. Có những cuốn sách tôi ngấu nghiến nghiền ngẫm trong một buổi tối, nhưng có những cuốn tôi chỉ đọc vội qua mục lục và chương giới thiệu là đã mất kiên nhận và gấp lại.
Tôi coi sách như một người bạn, một người thầy, một người tri kỷ cùng tôi.
Sẽ có những người bạn hợp gu và không hợp gu. Sẽ có những người thầy dạy đúng thứ tôi cần hoặc những người thầy chỉ nói những gì có có. Sẽ có người tri kỷ mang đến lời khuyên và cũng có người mang cho tôi những câu hỏi mở. Tất cả, bằng một cách nào đó giúp tôi giải quyết được phần nào vấn đề trong cuộc sống và công việc của mình.
Tôi coi việc đọc sách như một hành trình của học tập và tôi rèn bản thân vậy. Tôi kiên nhẫn hơn, tôi mở mang nhiều hơn, tôi trầm tĩnh hơn, quan trọng nhất là tôi được gặp nội tâm sâu thẳm của mình. Tôi được đối mặt với tiếng nói của mình. Điều mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.
Bởi vậy, sau vài lần đặt mục tiêu phải đọc một số lượng sách nào đó, tôi quyết định sẽ tìm kiểm các bài học để áp dụng vào sách. Tôi tập trung vào chất lượng đọc chứ không phải là số lượng đọc. Bởi lẽ đó, nếu bạn đọc các bài review sách của tôi tại chuyên mục REVIEW SÁCH trên blog này, bạn sẽ nhận thấy cách review của tôi khác hoàn toàn những bài viết review khác. Phần cảm nhận về cuốn sách của tôi tương đối ngắn và nói chỉ chiếm một phần rất rất nhỏ trong bài review của tôi. Tôi tập trung rất kỹ những điều tôi học được hoặc nghiệm ra từ cuốn sách ấy.
Thật sự tôi cảm thấy mình rất đáng khen, bạn sẽ luôn thấy tất cả các cuốn sách tôi đọc, tôi đều khen cả. Điều đó không có nghĩa là cuốn sách đó tốt 100% với tất cả mọi người. Nó thể hiện hai điều trong tôi. Thứ nhất, tôi đang sống tích cực hơn, chú trọng vào ưu điểm của vạn vật xung quanh, dùng góc nhìn tích cực để chia sẻ quan điểm của mình. Thứ hai, mọi cuốn sách đều mang tới một bài học, chỉ là bài học nào làm tôi ấn tượng và kịp thời trong cuộc đời của tôi tại thời điểm đó nhất.
Cuối cùng, tôi thật sự muốn chia sẻ đến những người bạn đang bước gần với những cuốn sách. Bạn hoàn toàn có thể đọc những cuốn sách bạn thích, theo cách của bạn. Dù bạn đọc bất cứ cuốn sách nào, điều quan trọng không phải bạn đọc đến chương cuối cùng bao lâu, mà bên trong bạn nở mầm hạnh phúc như thế nào.
Chúc bạn với cuộc hành trình yêu thương cùng với sách nhé!
Chương 19. Điểm tựa chạm đến tâm hồn…
“We need silence to be able to touch souls” – Tide App.
Tạm dịch: Chúng ta cần những khoảng lặng để chạm đến tâm hồn.
Tôi là một đứa trẻ, yêu thích ồn ào, nhộn nhịp của thành phố hoa lệ. Đó cũng làm một trong những lý do tôi luôn muốn sống ở Sài Gòn. Tôi thích cái vội vã của dòng người đi lại. Tôi thích âm thanh ầm ĩ nơi phố Tây Bùi Viện. Tôi thích những hàng xếp dài khu nhà café Vợt. Tôi thích sự cái trật trội ngược xuôi khu ốc quận 8. Tôi đặc biệt thích một mình ngắm nhìn chúng. Không cần “enjoy” vào chúng, mà chứng kiến tất cả điều đó trước mắt mình.
Tôi thật sự không lý giải được cảm giác của tôi khi ấy. Chỉ thấy là tôi rất tự do. Tự do giữa chốn người xa lạ ấy. Có lẽ với ai đó, đây là một trạng thái mang tên cô đơn. Nhưng với tôi là một trạng thái vô cùng tận hưởng.
Có lần tôi từng đọc ở đâu đó trong một cuốn sách, lý giải trạng thái tính cách con người tôi là dạng người “nhiệt tình với người lạ, lạnh lùng với người quen”. Tôi thừa nhận bản thân là một người rất dễ làm quen kết bạn với ai đó. Nhưng để kết nối thường xuyên, liên tục quả thực tôi rất lười.
Đến facebook tôi cũng lười like ảnh dạo. Tôi chính là muốn có không giản yên lặng của riêng mình. Nhưng cái yên lặng trong tôi không phải yên lặng của bên ngoài không gian tĩnh mịch. Đó là sự yên lặng trong lòng của tôi. Tôi ghét những không gian không có âm thanh, không gian tĩnh mịnh. Nhưng tôi cũng không thích sự ồn ào gây ra bởi những người tôi quen biết. Tôi chỉ thích sự ồn ào xa lạ từ những người tôi chẳng mấy quan tâm.
Giống như những lần tôi tự mình chạy lên phố đi bộ vậy. Tôi thích đi giữa đoàn người xa lạ ấy, nhưng tại một nơi thân quen với mình. Có lẽ nơi thân quen cho tôi sự an toàn, còn đoàn người xa lạ kia cho tôi không gian tĩnh lặng trong tim tôi.
“Chúng ta cần những khoảng lặng để chạm tới tâm hồn” với tôi có lẽ chính là như vậy. Khoảng lặng này chính là một mình tôi tận hưởng những suy tư của riêng mình, sống theo cách của riêng mình, bước những bước chân theo tiếng gọi sâu thẳm từ bên trong. Không bị tác động bởi bất cứ tác nhân nào từ bên ngoài.
Mỗi lần như vậy, tôi đều thấy lòng mình bình yên đến lạ. Đôi lúc nó còn cho tôi những ý tưởng mới cho cuộc sống màu xanh lá mà tôi yêu thích. Tôi thích cảm giác một mình hoặc là đông người. Tôi không thích cảm giác chỉ có hai người. Nó cần quá nhiều sự tập trung của tôi. Tôi muốn mình có chút không gian xao nhãng. Nghe có vẻ thật kỳ cục.
Tôi thích xem phim một mình hoặc tôi sẽ đi cùng một đám em đang độ tuổi phơi phới mộng mơ. Tôi thích đi café một mình cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng hoặc tôi sẽ đi cùng một đoàn người cùng cười nói và chụp những bức ảnh lung linh. Tôi thích đi uống một mình rồi tự mình bắt xe về hoặc đi chung với một đoàn người vui vẻ, sôi nổi. Tôi thích đi siêu thị một mình, lượt qua những kệ hàng, ngắm nhìn những gói snack đủ màu vàng đỏ hoặc là yên lặng trong một đám người đẩy xe cùng mình. Tôi thích nấu ăn và tự ăn một mình hoặc là tôi sẽ không nấu chỉ chờ người khác nấu cho mình ăn. Trừ khi, họ nấu không vừa khẩu vị của tôi và tôi muốn tận hưởng hương vị yêu thích của mình thì tôi mới xắn tay áo vào bếp.
Tôi không rõ vì sao tôi lại thích làm nhiều việc một mình đến vậy. Chỉ là khi đó tôi không cần dựa vào quá nhiều ý kiến của đối phương để quyết định. Tôi thích tự mình quyết định mọi thứ của cuộc đời. Bao gồm khi nào nhắm mắt đi ngủ, khi nào mở youtube xem phim, khi nào ăn cơm, khi nào tắm, khi nào ngắm hoa, khi nào ngáp…
Tôi là kẻ yêu thích một mình nhưng tôi lại thích chứng kiến vẻ ổn ào, nhộn nhịp nghe có vẻ kỳ quái. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, quan trọng khoảng lặng của riêng tôi vẫn được bảo vệ tốt. Mọi tác động bên ngoài chẳng đáng là gì. Tôi cần bảo vệ khoảng lặng này, bởi chỉ có khoảng lặng mới dẫn tôi chạm đến tâm hồn của chính mình.
Chương 20. Điểm tựa từ tư duy ăn uống…
“Conscious Eating is a big Step toward Conscious living”
Tạm dịch: Ăn uống có ý thức là một bước tiến lớn đối với lối sống có ý thức.
Sáng này thức dậy cảm thấy thời tiết ấm áp hơn rất nhiều. Đỡ lạnh cóng như hai ngày vừa qua. Tôi vốn sợ hãi thời tiết lạnh giá bởi vậy cứ mỗi mùa đông tới tôi đều bày ra tâm trạng ghét bỏ thời tiết và không ngừng kêu than. Cùng may, thay vì 12 độ như hai ngày trước, nhiệt độ ngoài trời là 16 độ. Nhẹ nhàng hơn rất nhiều trong tâm thái, tất nhiên là vẫn cứ lạnh nhưng cảm thấy vẫn có thể phần nào chấp nhận được.
Sau khi tôi thực hiện công tác vệ sinh cá nhân mỗi sáng, xem lai đồng hồ đã hiện thị thời gian là 9 giờ. Haizzz! Ôi sao lại lười biếng vậy nè. Tôi bắt đầu lịch trình một ngày của mình bằng việc học tiếng Anh, nấu cơm, viết lách, ngủ trưa rồi chiều lại viết, đọc, và cả xem phim nữa chứ. Trưa nay, dượng tôi không ăn cơm ở nhà, mẹ tôi thì đi làm nên sẽ ăn tại công ty, chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi quyết định phấn chấn lên một chút vì một ngày ấm áp và một bữa trưa ngon miệng cho mình.
Tôi lượn ra vườn rau được trồng cách đây hơn một tháng, lấy vào một nắm rau cải xanh mướt, vẫn còn lỗ chỗ vết sâu ăn. Đây là vườn rau tự tay tôi cuốc đất, gieo hạt, tưới tắm mỗi ngày. Bởi vậy mỗi lần ra vườn hái rau tôi đều mang cảm giác tự hào trong mình. Kể cũng buồn cười, một vườn rau thôi có gì đáng tự hào đâu. Nhưng tôi cũng không biết nói sao, chỉ là cảm xúc tự hào của tôi vẫn chứ hăng hái thể hiện ra mỗi lần như vậy.
Ngoài vườn, cây chanh đã bắt đầu nở rộ màu tím trắng, báo hiệu một mua chanh bội thu vào mùa hè sắp tới. Chẳng kém cạnh “người anh họ” của mình, cây quất gần đó đã bung rất nhiều những nụ hoa trắng muốt trên những cành cây xanh lá vươn dài. Đám rau cải cũng cử một cây làm đại diện, bung nở sắc hoa vàng rực khoe sắc cùng hoa chanh và quất trong vườn. Tôi chợt nghĩ, tôi mà không ăn đám rau này nhanh, không khéo lại có một khu vườn hoa cải để ra tết chụp ảnh sống ảo ấy chứ. Tranh thủ chụp vài bức ảnh lưu lại những bông hoa đẹp đẽ này rồi mang nắm rau xanh mướt kia vào nấu bữa ngon cho mình.
Thú thực thì tôi ghét việc nấu ăn, cũng không có cái khiếu đó. Hoặc nói cách khác là do tôi không có khiếu nấu ăn nên tôi mới ghét nó. Tôi ghét thể hiện mặt kém cỏi của mình. Tính tôi là vậy đó.
Con người mà, rồi cũng sẽ thay đổi thôi. Nếu suy nghĩ thay đổi thì hành động ắt sẽ đổi thay theo. Bằng chứng chính là việc ăn uống của tôi. Nếu bạn gặp tôi cách đây 3 năm trước, chắc bạn sẽ kinh ngạc mà hét lên, người đâu sao mà gầy tới vậy chứ?
Với cường độ nhậu đêm, thức khuya, ăn nhanh uống vội của tôi suốt 2 năm đi làm khi mới ra trường, quả thực không béo lên được là chuyện rất dễ hiểu. Tôi không nhớ bản thân mình đã ăn uống tạm bợ như vậy thành thói quen từ bao giờ. Tôi chỉ biết, khi tôi vào Sài Gòn, sống chung với những người rất quan tâm tới việc ăn ngon, uống ngọt, thưởng thức và tận hưởng ẩm thực như một môn nghệ thuật, lấy niềm vui của việc ăn ngon làm động lực vào bếp. Tôi đã thật sự bị thuyết phục với những điều tuyệt vời này.
Có lẽ tôi là một đứa trẻ khá cứng đầu, khi một năm sau khi tiếp xúc với những điều đó, tôi đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình về việc ăn uống. Tôi chú trọng đều thời gian ăn uống, chú trọng đến thành phần dinh dưỡng đưa vào người, chú trọng đến tiếng nói, âm thanh bên trong của cơ thể. Quan trọng nhất đó là tôi bắt đầu chăm chỉ vào bếp thay vì ăn cơm hàng quán trong suốt thời gian dài như trước nữa.
Tôi bắt đầu tìm thấy niềm vui khi vào bếp nấu những món ăn theo cảm hứng vô cùng ngẫu nhiên và sáng tạo của mình. Có lúc món ăn lên đĩa rất đẹp mắt và ngon miệng nhưng cũng có lúc nấu xong tôi thật sự không dám bày ra đĩa mà đổ thẳng đi.
Quả thật đối với tôi, việc nấu ăn đã mang lại cho tôi rất nhiều điều vui vẻ. Không chỉ là lúc tôi tâm sự với chính mình, mà là cảm giác thành tựu thì mình vừa hoàn thành một thử thách lớn với bản thân.
Khoảng thời gian việc ăn uống tác động mạnh mẽ nhất đến tôi là vào khoảng tháng 6 tháng 7 năm 2020. Tôi – một đứa trẻ ăn uống một cách vô thức đã quyết định tham gia thử thách ăn uống eat clean trong một tháng. Tôi ăn đủ 3 bữa trong ngày, chăm chỉ xay sinh tố xanh uống mỗi buổi sáng. Chỉ sau khoảng 3 ngày, tôi thấy cơ thể mình có sự biến đổi rất lớn. Đầu tiên chính là da mặt căng bóng, mịn màng đến bất ngờ. Sau đó cân nặng của tôi được cải thiện rõ rệt. Tiếp đến, tôi cảm thấy việc ăn uống lạnh mạnh thật sự là điều rất đáng tự hào và cần lan tỏa đến nhiều người. Tôi nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ cơ thể với thử thách này. Đồng thời, đây cũng là một trải nghiệm rất đáng tự hào và đáng được nhắc tới trong hành trình thay đổi bản thân của tôi tính đến thời điểm này.
Tôi bắt gặp mình chăm chỉ hơn, từ tốn hơn, ít nhậu hơn, sống chậm rãi hơn, chú trọng chăm sóc bản thân hơn. Đặc biệt, tôi cảm thấy lối sống của mình có chuyển biến tích cực hơn rất nhiều.
Tôi thật sự tin rằng, tác động của việc ăn uống là rất lớn đối với lối sống của mỗi người. Nếu các bạn cũng giống như tôi, thấy việc nấu ăn thấy là một sự rắc rối, vậy thì cũng thứ biến rắc rối đó thành một điểm nhấn mới trong cuộc đời của mình nhé.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể cân nhắc việc ủng hộ mình bằng cách hoạt động BUY ME A BOOK tại chuyên mục ỦNG HỘ/ DONATE nhé!
“Bố mẹ là bản gốc, con cái là bản sao. Cô không sửa đổi bản gốc bản sao sẽ không bao giờ thay đổi.”
Trích trong cuốn sách “Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình”– tác giả Lý Ái Linh.
Giáo dục con cái không đơn giản là việc dạy dỗ…
Có một lần, bạn Trang nói với tôi:
“Cậu cứ đẻ đi để tớ dạy cho nó. Riêng về khoản dạy nó biết yêu thương tớ tự tin làm được.”
Tôi im lặng, không nói gì, chuyển chủ đề qua chuyện khác.
Tôi có dự định sinh con năm 27 tuổi…
Tôi có suy nghĩ sẽ có con trước năm 30 tuổi. Tôi không chắc mình có lấy chồng không nhưng tôi vẫn luôn nghĩ dù có hay không tôi vẫn muốn có con trước khi cưới. Tôi không biết tại sao tôi có suy nghĩ đó. Chỉ là nó cứ nằm mãi trong đầu tôi như vậy suốt bao nhiêu năm nay.
Dự định của tôi là năm nay tôi sẽ sinh con và vào Sài Gòn sống, nhưng tôi chỉ làm được một nửa. Hai năm trước tôi đã vào Sài Gòn sống, sớm hơn dự định 2 năm. Nhưng chuyện sinh con vẫn đang dập chân tại chỗ. Lý do lớn nhất cho việc này là tôi chưa có đủ kinh tế. Tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Bởi vậy, chuyện sinh con vẫn đang nằm trong dự tính vậy thôi đó.
Quan điểm giáo dục con cái của tôi…
Quay trở lại câu chuyện bạn Trang nói với tôi về việc dạy con. Lúc đó tôi im lặng bởi tôi không muốn chuyện đó xảy ra. Không phải bởi tôi không tin về sự “yêu thương” bạn Trang nói mà là tôi không đồng tình với hai từ “dạy dỗ” kia.
Quan điểm của tôi về việc dạy con chính là dẫn dắt một đội ngũ. Có rất nhiều thứ phải nghĩ tới không chỉ đơn giản là việc hướng dẫn cho ai đó làm thế nào. Nếu một ngày bạn không ở đó, chúng biết phải làm sao.
Hơn nữa nuôi dạy một đứa trẻ là chuyện trước nay chưa bao giờ đơn giản cả. Nó cần không chỉ là nền tảng mà còn cả tầm nhìn nữa.
Tôi có kinh nghiệm làm con gần 30 năm…
Có thể bạn sẽ nói với tôi rằng, tôi đâu từng làm mẹ, làm sao mà tôi hiểu được. Đúng, tôi không có kinh nghiệm làm mẹ, nhưng tôi có kinh nghiệm làm con. Bạn hiểu chứ?
Tôi nghiệm từ chính trải nghiệm cuộc sống của mình để rút ra bài học. Gần 30 năm làm con của tôi chính là những bài học và kinh nghiệm “thực chiến” nhất.
Tôi sẽ kể cho bạn một số vấn đề nảy sinh trong quá trình tôi làm con nhé. Trước khi nói về việc làm con của tôi, tôi nghĩ bạn sẽ muốn nghe về người mẹ của tôi.
Câu chuyện thứ nhất về mẹ tôi…
Mẹ tôi là một phụ nữ gần 60. Trong suốt quãng thời gian sống của bà gần như bà không mấy được khen ngợi và công nhận. Qua lời kể của bà, tôi biết được bà không được yêu thương giống như các chị em khác trong gia đình 5 chị em đó. Tôi luôn nghe rất nhiều điều đáng ghét về ông ngoại của mình và sự nhu nhược yếu đuối của bà ngoại.
Tôi được nghe điều này trong suốt tuổi thơ của mình đến khi tôi học cấp 3, không còn sống chung với bà nữa. Tần suất nghe những lời than thở của bà đã dần giảm xuống.
Tôi cảm thấy mệt mỏi về những câu chuyện ấy. Và tôi cảm nhận được rằng, mẹ tôi rất oán trách gia đình của mình. Tôi chưa từng thấy mà nói điều gì tốt đẹp về bố mẹ của bà. Hơn nữa, mẹ tôi cức kỳ không thích về thăm ông bà tôi. Tôi nghĩ bà ấy ghét họ. Bởi thế mà quan hệ của mẹ tôi và ông bà cũng xa cách mỗi ngày. Nếu không phải các cậu mợ của tôi chủ động làm thân với mẹ tôi, tôi nghĩ có lẽ bà sẽ chẳng bao giờ liên hệ với họ.
Bạn biết không, với những gì tôi được ghim vào đầu sau ngần ấy năm, tôi đã dần xa cách họ hàng, ông bà, thậm chí cả chính mẹ tôi. Tôi lười giao tiếp với họ, tôi chỉ cảm thấy không có nhiều hơn lý do huyết thống để giao tiếp với họ. Có may chăng tôi còn kết nối với cậu út, bởi vì cách sống của gia đình của út cũng khá cởi mở và đây cũng là người em trai mà mẹ tôi vừa ý nhất.
Tôi biết, khi ở trong tâm thế hiểu chuyện là như vậy, tôi nên có sự kết nối với họ hàng của mình. Chỉ là tôi cứ cảm thấy có khoảng cách và tôi không có động lực để kéo gần. Chỉ vậy thôi.
Câu chuyện thứ hai về mẹ tôi…
Cùng với chuyện liên quan tới giao tiếp, kết nối thì mẹ tôi là một người lười giao tiếp và tạo mối quan hệ. Tôi nghĩ, có thể bà chẳng được ai dạy về việc này và cũng không nhận thức đúng về nó.
Hầu như mẹ tôi không tạo kết nối với hàng xóm làng giếng lắm. Mọi thứ chỉ tàng tàng thôi. Kể như chuyện đi chúc Tết chẳng hạn. Mẹ tôi cũng không xông xáo đi chơi và chúc tết nhà hàng xóm. Mẹ tôi luôn lấy lý do là mệt, rồi bảo tôi phải đi. Có ai mệt được mấy chục năm như mẹ tôi đâu.
Mẹ tôi bảo tôi đi đi, tôi liền nghĩ tôi chẳng cần đi. Mẹ tôi ở nhà suốt với họ, còn chẳng muốn chúc mừng năm mới với họ. Tôi là lớp con cháu, cả năm mới gặp một lần, tôi cũng không muốn đi.
Vậy là gần như năm nào, tôi chỉ đi chơi với bạn bè là hết. Ngoài ra tôi cũng không mấy vui vẻ đón khách lắm. Bởi tôi ghét ồn ào, cũng không muốn trả lời những câu hỏi mà tôi không thích nghe. Mẹ tôi cũng chẳng chịu đỡ đạn cho tôi.
Từ những gì mẹ tôi làm, tôi vô tình bắt chước theo.
Đương nhiên, khi đi làm tôi cũng cố gắng tạo quan hệ với mọi người. Nhưng sâu thẳm trong tôi thật sự không nhiệt tình lắm. Bởi vậy, tính đến nay tôi chỉ giữ mối quan hệ với một số ít người. Bạn bè lâu không tương tác trên facebook, tôi còn hủy đi ấy chứ…
Tôi không thể trách bất cứ ai…
Bạn đúng, tôi không có quyền trách mẹ tôi, tôi hoàn toàn có thể hành động khác đi. Nhưng tôi hiểu rất rõ, hành vi và môi trường sống mà mẹ tôi tạo ra cho tôi thấy có tác động vô cùng lớn đến tính các và tư duy của tôi.
Nếu mẹ tôi dạy tôi, khi gặp chuyện A phải hành xử như thế này, chuyện B phải hành xử như thế kia… đương nhiên tôi có thể nhớ và làm theo. Lúc tôi đang ở trong hoàn cảnh cuộc sống bình thường. Nhưng nếu tôi bị dồn và thúc ép bởi một thứ gì đó, ví dụ như nóng giận, mất lý trí, ngục ngã… thì bản ngã thật sự nằm sâu trong tôi lúc đó mới vùng lên và hành động.
Đó mới là chính xác về tính cách của tôi. Sâu thẳm bên trong tiềm thức, không còn là câu chuyện 1+1=2 nữa rồi…
Bài học về giáo dục con cái tôi nhận ra
Tôi tự nghiệm từ chính nôi tâm của mình
Tôi thường có xu thế mua đồ rẻ thay vì đồ tốt. Tôi đã phải luyện tập rất lâu, rất lâu mới có thể thay đổi mệnh đề câu khẳng định trên thành: Tôi có xu thể mua đồ tốt thay vì đồ rẻ. Đây là một hành trình dài… Bạn có thể kiểm nghiệm xem mình đang ở tư duy nhận thức nào nhé. Ví dụ, khi tôi nhận định rằng tôi không thể đủ tiền để có được đồ tốt, thì nội tâm của tôi sẽ đồng ý cho tôi mua đồ rẻ với chất lượng kém hơn. Nhưng nếu nội tâm gốc của tôi ưu tiên đồ tốt hơn, thì hành động của tôi nó sẽ là tích tiền đến khi mua được. Đây chính là kết quả của một tuổi thơ dùng quần áo cũ của người khác. Kết quả của những gì mẹ tôi suy nghĩ. Mẹ tôi luôn nghĩ méo mó có hơn không. Bởi vậy hành động của bà sẽ vô thức làm đúng những gì mẹ tôi nghĩ. Và như bạn thấy đó, nó hoàn toàn chi phối vào suy nghĩ nội tâm tôi.
Mẹ tôi là người luôn đổ lỗi cho người khác. Đây là sự thật. Luôn là lỗi của một ai đó, tại ai đó, tại cái gì đó… Đọc đến đây bạn sẽ thấy tôi thừa hưởng một phần rất lớn từ tư duy này của mẹ tôi rồi phải không. Tôi vẫn luôn gồng mình lên để áp chế tư duy không tốt này. Nhưng tôi biết rằng nội tâm sâu thẳm của tôi vẫn nuôi dưỡng một còn ác quỷ bên trong đó.
…
Bài học về giáo dục con cái
Tôi nghĩ ngần đó thôi bạn cũng hiểu được điều tôi muốn nói trong bài viết này. Con cái chính là bản sao, là tấm gương phản chiếu chân thức của cha mẹ. Mọi điều cha mẹ chúng làm, chúng đều có thể hiểu và cảm nhận.
Bởi vậy tôi tin rằng, giáo dục con cái không phải là ra sức dạy bảo mà chính là làm gương cho chúng.
Tôi thực sự chưa tự tin để làm điều đó đến thời điểm này. Bởi vậy, dự định sinh con của tôi vẫn đang treo lơ lửng ở đó.
Giờ đây, tôi vẫn đang nỗ lực để tốt hơn mỗi ngày, làm một tấm gương tốt cho con cái của tôi. Tôi sẽ không bắt chúng phải sống ra sao, sống như thế nào. Tôi nghĩ chúng dùng chính con mắt, đôi tai, trái tim của chúng để học tập, lớn lên và hạnh phúc.
Tôi viết bài này để nhắc nhớ tôi cần nỗ lực nhiều hơn, hoàn thiện tốt hơn và sống hạnh phúc hơn. Tôi muốn một ngày nào đó, con của tôi có thể đọc được bài viết này, để nó biết rằng, tôi đã chuẩn bị rất kỹ để đón nó đến với cuộc đời xinh đẹp mà nó hi vọng…
Sống vui sống hạnh phúc nhé!
“Yêu thương, làm gương và cố gắng là sự giáo dục tốt nhất mà ta dành cho con trẻ.”
Đây làm một trong nhiều đoạn trích hay mang thông điệp ý nghĩa cho cuộc sống của mỗi người phụ nữ. Tôi nghĩ, trên tất cả những lời bình từ tôi, bạn hãy tự mình khám phá chúng thông qua cuốn sách “Bạn là mới là chủ nhân của cuộc đời mình” – tác giả Lý Ái Linh. Chúc bạn một đời sống vui.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Mới tối hôm qua thôi, tôi đọc được một bài phân tích liên quan tới vấn đề đọc sách. Tác giả khẳng định, việc đọc sách hiện này không chỉ là giải trí mà còn là một kỹ năng.
Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này, và cũng muốn bày tỏ một vài quan điểm khác của cá nhân tôi về khẳng định nêu trên.
Đọc sách để mài rũa viên ngọc bên trong tâm hồn
Chính xác thì đây là lý do đầu tiên khi tôi đến với sách. Chắc bạn còn nhớ tôi từng kể trong bài viết 5 tips giúp mình hình thành thói quen đọc sách rằng mình bắt đầu đọc sách vì “không có ai chơi cùng”.
Đúng vậy, vì buồn nên tìm sách để kết bạn. Một người bạn luôn biết cách làm tôi phải lắng nghe. Điều lý thú ở đây đó là mỗi lần tôi lắng nghe, tôi lại có thêm một bài học, một ý tưởng, một chiêm nghiệm mới…
Trong những ngày bước đi vô định hoang mang, tôi tìm kiếm một người có thể cổ vũ, động viên thậm chí là dẫn đường cho tôi. Thật may, khi ấy sách đã bắt đầu xuất hiện.
Giúp tôi từ một cô gái trẻ nhiên hoang mang tự tin hơn.
Giúp tôi từ một cô gái sốc nổi trở nên điềm tĩnh hơn.
Giúp tôi từ một cô gái phó mặc cho tình yêu dày vò trở nên mạnh mẽ và biết yêu thương chính mình.
Giúp tôi từ một cô gái lười biếng, bỗng chốc biết trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc dành cho mình.
Giúp tôi từ một cô gái mang lòng đố kỵ trở nên ôn nhu và sáng rõ niềm hạnh phúc sâu thẳm bên trong mình.
Tôi biết ơn biết bao vì sự xuất hiện đúng người đúng thời điểm này. Người bạn mang tên SÁCH.
Đọc sách để giải trí
Thú thật, tôi không phải một người yêu sách thực thụ. Tôi cũng không phải một cô gái với lòng kiên nhẫn thần kì của một mọt sách quốc dân.
Nhưng, tôi thật sự yêu bản thân lúc tôi tĩnh lặng. Đó là những lúc tôi biết tôi đang làm điều gì đó thật ý nghĩa cho cuộc đời mình. Đó là khi tôi vận não giải bài tập khó nhằn. Đó là lúc tôi chuyên chú làm việc, đó là lúc tôi căng đầu chỉnh slide. Và bây giờ, thêm vào một khoảnh khắc nữa, đó là lúc tôi chuyên tâm đọc sách.
Tôi từng không dùng tới não để đọc…
Nói tới đây, tôi phải thừa nhận với bạn rằng, không phải cuốn sách nào đọc xong tôi cũng nhớ, hoặc rút ra được điều gì đó cho mình. Có rất nhiều lúc, tôi đọc sách để bản thân không sa vào những trò tiêu khiển không mấy lành mạnh. Tôi bớt lượt facebook hóng drama. Tôi bớt xem mấy game show giải trí thiếu não. Tôi bớt đọc một vài mẩu tin độc hại. Tôi thay thế tất cả những hoạt động “độc hại” ấy bằng việc đọc sách.
Đọc một cách vô thức, thậm chỉ đọc sang câu thứ hai đã quên nội dung câu thứ nhất. Như bạn thấy đó, tôi yêu bản thân lúc tĩnh lặng. Tôi cho đó là hoạt động giải trí dành cho tâm hồn mình. Tránh xa những điều vô bổ, ở gần những điều tốt đẹp.
Bên cạnh câu chuyện đọc sách vô thức như vậy thì tôi phát hiện ra từ những lần như vậy tôi cảm thấy cuộc sống “dễ thở” hơn rất nhiều. Đó là lý do mà tôi nghĩ hoạt động đọc sách của tôi đúng là giải trí lành mạnh.
“Tôi không khuyên mọi người đọc sách đi, nhưng tôi luôn khuyên mọi người khám phá thế giới nhân gian đi. Sách là một trong những cách đơn giản, dễ dàng và ít tốn kém nhất.”
Tôi là một đứa trẻ đọc rất nhiều sách self-help. Trong tổng những cuốn sách tôi đọc thì sách self-help chiếm khoảng 40%. Ngoài ra tôi rất hay đọc sách dành cho phụ nữ, tối giản, phong cách sống, số này chiếm khoảng 50%. Và 10% còn lại là sách tâm lý, sách chuyên ngành, tư duy, kỹ năng.
Từ hoạt động đọc sách mà tôi cho mình cơ hội học tập rất nhiều.
Ngoài 10% sách tâm lý, chuyên ngành, tư duy, kỹ năng đọc để phục vụ công việc. Tôi gọi hoạt động đọc những cuốn sách này là việc tự học chủ động. Tức là tôi chủ động tìm kiếm, và đúc rút bài học cho mình. Hơn nữa, nó giúp tôi ứng dụng vào đời sống thực tế rất nhiều. Chi phí cho hoạt động học tập này cực kỳ rẻ, nhưng hiệu quả cũng khá vừa ý.
90% số sách còn lại, tôi đọc trong tâm thức giải trí và mài rũa viên ngọc trong tâm hồn. Nó từ từ len vào trong tâm thức của tôi, vô tình làm tôi hành động, vô tình kêu gọi tôi thay đổi và nhìn nhận bản thân. Qua quá trình đọc những cuốn sách này, tôi phát hiện chất lượng sống của tôi đã được chú trọng hơn. Ngoài ra, nó giúp tôi có cách nhìn với cuộc sống một cách đa chiều hơn trước rất nhiều. Và quá trình này, tôi gọi là hoạt động học tập thụ động. Nghĩa là, vô tình tôi học được gì đó trong tâm thế không chuẩn bị trước, không ngờ tới.
Tôi “rung động” khi đến với sách…
“Việc đọc sách không chỉ là giải trí mà còn là một kỹ năng…”
Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này.
Nếu chỉ bỏ buộc việc đọc sách là một hoạt động giải trí, khi rảnh thì sẽ dành thời gian, bận thì thôi. Tôi nghĩ có lẽ hoạt động đọc sách sẽ không thể len lỏi vào cuộc sống của con người. Bởi lẽ, với thời đại 4.0 hiện nay, có quá nhiều lựa chọn giải trí hấp dẫn con người hơn rất nhiều. Nó xâm chiếm gần hết thời gian rảnh của chúng ta, chúng còn chen ngang vào thời gian sinh hoạt, làm việc, hẹn hò, học tập… Công nghệ AI được ứng dụng một cách triệt để cùng với sự phát triển của công nghệ Smartphone. Chúng luôn có cách giữ chân chúng ta chìm đắm trong những hoạt động kết nối của Internet.
Đọc sách không chỉ là giải trí…
Tôi tin rằng, hoạt động đọc sách ngày nay không chỉ nằm trong khuôn khổ của giải trí nữa mà nó cần kỹ năng đi kèm. Nó được phép nằm trong thời gian biểu của bất kỳ ai đó như một việc cần phải làm. Bản thân người đọc sách cũng cần cải tiến suy nghĩ về sách với cuộc của mình. Hơn nữa còn cần đổi mới hoặc sáng tạo nhiều hơn việc đơn giản đọc những dòng chữ thắng tắp in đều hàng trên trang giấy trắng.
Bản thân sách cũng từng bước tự vận động liên tục để phù hợp với chủ thể sử dụng, như bạn thấy đó từ sách giấy, đến sách giấy 3D, sách online, ebook, sách nói cũng đã ra đời. Tôi không biết khoảng 100 năm nữa sách có được cố định lập trình luôn vào bộ não con người hay không nữa.
Đọc sách là một kỹ năng…
Như tôi trình bày ở trên, đọc sách không chỉ đơn giản là hoạt động giải trí mà còn là hoạt động tự học của con người. Bản thân tôi cũng đang cố gắng mở rộng thể loại đọc của bản thân mình. Tôi muốn khám phá thế giới ngoài kia nhiều hơn, muốn bộ não được vận động nhiều hơn với sách. Và quan trọng hơn cả chính là những điều tôi có thể học được từ những trang sách ấy.
Để có thể có được những điều tuyệt vời như tôi trình bày ở trên, tôi nghĩ bản thân tôi cần nghiêm túc coi việc đọc sách là một kỹ năng nhất định phải có. Một kỹ năng quan trọng trên con đường tự học của chính mình.
tôi nghĩ TÔI đã sẵn sàng để BIẾN HOẠT ĐỘNG ĐỌC SÁCH THÀNH MỘT KỸ NĂNG!
Tôi của ngày hôm nay…
Tôi có được sự điềm tĩnh hôm nay, dũng cảm và trưởng thành một phần nhờ vào quá trình tự học này. Đó là có lẽ là lợi ích to lớn nhất mà tôi mong chờ nhận được từ việc đọc sách.
Cảm ơn tôi của ngày hôm qua đã cố gắng, dù chỉ là chút ít nhỏ bé. Cảm ơn những cuốn sách đã đồng hành cùng tôi trên con đường trưởng thành và lớn khôn. Một người thầy thầm lặng bên đời tôi.
Chúng ta sẽ nắm chặt tay nhau tiếp túc bước tiếp nhé…
>> Còn bạn thì sao? Bạn nghĩ sao về quan điểm này? Hãy đển lại suy nghĩ của bạn phía dưới phần bình luận nhé!
——————–
Nguồn ảnh: Pinterest
Tôi đã khám phá thế giới qua rất nhiều các cuốn sách khác nhau, và đây là một số cảm nhận của tôi, chắc chắn sẽ giúp bạn có thêm vài gợi ý hay ho mới. Mời bạn truy cập vào chuyên mục: Review sách.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!
Sống hạnh phúc thì được nhưng không được hạnh phúc hơn tớ.
Bạn có gì không vui, kể ra đi mua vui cho tớ nào.
Lúc cậu ăn nên làm ra chúng mình là bạn thân, lúc cậu sa sút không liên quan gì tới mình.
Chị em như tay với chân, đàn ông là quần áo, tớ mặc thử một tí.
Đây chính là 4 loại chị em bạn dì rởm được đề cập đến trong cuốn sách “Bạn mới là chủ nhân của cuộc đời mình” – Tác giả Lý Ái Linh. Tôi đang đọc cuốn sách này, cũng chỉ khoảng gần một phần tư cuốn sách. Nhưng tôi thật sự phải viết vài lời bình luận cho nhận định “chị em bạn dì rởm”này của tác giả. Bởi thế bạn đang được đọc vài lời bình luận ấy của tôi.
Tôi tự hỏi, tôi có bao nhiêu chị em bạn dì rởm như vậy?
Tôi nghĩ bất kể ai đọc đến đây, đến đoạn sách này đều sẽ đặt câu hỏi này. Có lẽ bạn cũng sẽ như tôi sẽ ngồi ngẫm nghĩ xem những người chị em tốt của mình có nằm trong số đó hay không?
Loại thứ nhất: Sống hạnh phúc thì được nhưng không được hạnh phúc hơn tớ
Cảm giác này giống như tớ và cậu cùng đỗ vào trường đại học danh tiếng, tớ rất vui, cậu cũng rất vui. Nhưng sau khi nghe tin cậu được lọt top điểm cao của trường, đủ điều kiện để xin học bổng. Tớ thì đơn giản đủ điểm vào chuyên khoa ngành đăng ký. Bỗng thấy niềm vui kia giảm đi một nửa, thực ra có lẽ không còn vui được nữa. Thấy bảng điểm kia của cậu thật chói mắt. Dựa vào đâu mà cậu có thể điểm cao đến như thế.
Điều đáng nói ở đây là tớ không vui không phải bởi vì tớ không có được. Mà tớ không vui bởi vì người có được lại là cậu.
Tôi nghĩ đây là loại chị em bạn dì rởm phổ biến nhất. Khó nhận biết nhất, và dễ vướng vào nhất. Đôi lúc nó như gợn sóng lăn tăn, gom góp từ những con sóng nhỏ dưới dáy đại dương, xô qua xô lại mà tạo lên cột sóng lớn.
Một chút ghen tị thoáng qua ấy cũng chỉ làm người ta chênh lênh vài ngày là hết. Nhưng nhiều chút ghen tị như vậy tạo thành, có thể đâu đó sẽ là ghét bỏ.
Tôi thật sự không có cái tự tin thừa nhận, những người đang chúc mừng tôi họ đang thật sự nghĩ gì. Liệu rằng họ có bị hạnh phúc kia của tôi làm hạnh phúc của họ giảm đi một nửa hay không. Vẫn là bởi tôi không dám kiểm duyệt, cũng lười kiểm duyệt. Tôi vẫn chỉ nghĩ, đời người chỉ sống một lần, bởi vậy cái gì cũng trải một lần chắc cũng không sao.
Ngẫm lại thì biết đâu, ở một phút nào đó tôi cùng từng là kẻ chị em bạn dì rởm kia. Tôi không chắc nữa. Nhưng tôi mong tôi đã từng như vậy. Thật đấy! Dù sao lúc xem phim tôi cũng luôn thích những vai phản diện thông minh. Tôi thích phút giây nhân vật ấy ngộ ra được đạo lý soi sáng cuộc đời mình để trở thành người tử tế.
Hiện tại thì tôi nghĩ ở một lúc nào đó, có thể tôi thật sự đã được soi sáng.
Loại thứ hai: Bạn có gì không vui, kể ra đi mua vui cho tớ nào.
Có thể hiểu trường hợp này là chuyện buồn của cậu là chuyện vui của tớ.
Tôi không nghĩ bây giờ vẫn còn những cô gái ngốc nghếch tới mức mang hết vui buồn của mình giao bán trên “mặt báo” cho người khác xem. Nhưng dù thế nào tôi cũng vẫn luôn cho rằng dù tin tưởng ra sao thì vẫn cần có khoảng không gian riêng cho mình.
Với những vấn đề khác nhau tôi cũng sẽ chọn những người khác nhau cùng chia sẻ. Tôi hiểu rằng, chia sẻ là để nhẹ lòng đi chứ không nhất thiết là mong đợi những lời khuyên. Tôi thường rất ít nghe người khác khuyên. Có lẽ bởi tôi hiểu rất rõ, chỉ trải qua, chỉ cảm nhận thì mới có thể thấu hiểu. Họ không phải tôi, họ không trải qua những gì tôi đã từng thì sao mà khuyên được tôi.
Đó cũng là lý do mà chỉ khi nào người khác đề nghị tôi mới lên tiếng. Nhưng tôi sẽ luôn nhấn mạnh dưới góc độ của tôi sẽ như vậy, cuối cùng lời khuyên tốt nhất là điều bên trong sâu thắm của mỗi người.
Tôi xin phép chỉ là người đưa ra câu hỏi.
Với trường hợp này, tôi xin phép nói rằng, nói cho người khác không phải cách duy nhất để nhận sự an ủi. Tôi vẫn có thể viết xuống, và chủ động tìm đến nguồn an ủi cho mình.
Đúng là sống thì không thể cảnh giác được hết các loại người. Nhưng nếu bạn cảm thấy họ tốt và đáng tin, hay tin tưởng trực giác của mình. Nếu một ngày đen đủi ập đến, thì chắc chắn là do ông trời đã có sắp đặt trước. Sóng gió trước mặt bạn chính là để nói cho bạn biết, bạn có bản lĩnh để vượt qua nó. Chỉ là bạn đã chọn vượt qua hay để nó nhấn chìm.
Ngẫm lại bản thân, tôi thật sự không giỏi an ủi người khác. Tôi cũng không biết cách thể hiện sự đồng cảm cho người ta. Bởi lẽ có những câu chuyện tôi thật sự đã không cảm nhận được để đồng cảm. Nhưng tôi chắc chắn rất giỏi trong việc lắng nghe. Nếu bạn cần ai đó yên lặng ở bên bạn lúc bạn không vui. Yên lặng lắng nghe bạn tâm sự, bạn có thể gọi cho tôi. Tôi luôn ở đó. Âm thầm ở đó.
Loại thứ ba: Lúc cậu ăn nên làm ra chúng mình là bạn thân, lúc cậu sa sút không liên quan tới mình.
Quả thực là đây có lẽ không chỉ có trong đám chị em bạn dì mới có mà đâu đâu cũng xuất hiện những kẻ như vậy.
Nếu ngay từ ban đầu mối quan hệ này xuất phát từ điểm nào thì nó sẽ kết thúc ở điểm đó. Bởi lẽ bản chất con người được voi thì đòi tiên.
Các cụ vẫn luôn nói: cháy nhà mới ra mặt chuột đó thôi
Vốn dĩ con người với con người gắn kết với nhau bởi 2 chữ “lợi ích”. Nếu như cân bằng lợi ích không được thỏa mãn nữa thì chia xa là chuyện không hề khó hiểu.
Nhắc tới lợi ích bạn nghĩ đến điều gì?
Đừng vội hiểu “lợi ích” là tiền bạc. Lợi ích ở đây có thể là lợi ích vật chất hoặc lợi ích phi vật chất. Vậy câu hỏi bây giờ sẽ là: Sự gắn kết của tình bạn này là do lợi ích vật chất hay phi vật chất làm chất kết dính?
Giờ tôi cũng không thể gọi là ăn nên làm ra. Trong trường hợp này tôi thật không biết có nên dùng từ “may mắn” ở đây không nhỉ? Ha ha…
Tôi chỉ biết, ít nhất tôi đã không chơi với họ bởi vì cụm từ “ăn nên làm ra”.
Loại thứ tư: Chị em như tay với chân, đàn ông như quần áo, tớ mặc thử một tí.
Câu chuyện “tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân”.
Tôi nghĩ nguyên nhân thật sự mang đến loại chị em bạn dì tệ hại thứ tư này chính là gộp chung của cả trường hợp trên.
Với tôi: Phụ nữ có thể chia sẻ với nhau rất nhiều thứ nhưng có hai thứ nhất định không thể dùng chung đó là TIỀN và ĐÀN ÔNG.
Tiền là bởi vốn dĩ không nên dùng chung được. Nó sẽ là con dao hai lưỡi cho mọi mối quan hệ. Chơi không điêu luyện thì chắc chắn đứt tay.
Đàn ông, dùng chung ư? Tôi sợ bẩn.
Nếu thật sự có kẻ vô sỉ như vậy ở quanh bạn, tôi thật sự sẽ khuyên bạn rằng: Đá xa cô ta ra khỏi cuộc đời của bạn đi.
Người chị em bạn dì mà tôi có…
Hầu hết hội chị em bạn dì của tôi đều xuất hiện khi tôi còn ngơ ngác với cuộc đời. Đó là thời tôi còn học Phổ thông, rồi vào Đại học. Một nửa trong số đó là ghét nhau từ những ngày đầu gặp gỡ. Thế rồi cũng không biết có những biến cố gì xảy đến mà được hóa giải rồi thành thân thiết.
Vốn dĩ, tôi đặc biết thích kết giao với những kẻ khó ưa. Tôi có cảm giác không tốt với những “hoa hậu thân thiện”. Có thể là tôi không hẳn là một người “thân thiện” như nhiều người nhận xét. Tôi chỉ cảm thấy một người mà có thể chiều lòng được nhiều người như vậy, có thể sẽ sống rất mệt. Tôi không thích chơi với những người được nhiều người săn đón. Tôi chỉ cảm thấy rất thích những người có lượng antifan và lượng fan vừa đủ. Thế nào là vừa đủ? Là có họ xuất hiện trong đời, đó là định nghĩa của tôi.
Như tôi đề cập trước đó, tôi thích nhân vật phản diện thông minh hơn. Dù sao họ cũng luôn biết yêu chiều chính mình, vì những gì trong lòng mà hành động, không gồng ép, không khiên cưỡng.
Tôi không cần bạn đồng tình với tôi.
Thậm chí, rất có thể bạn đang nhếch mép lên cười mỉa khi đọc tới đây. Nhưng tôi thích thế.
Tôi có một trực giác cực kỳ nhạy với những sự vật và con người liên quan tới mình. Có rất nhiều người tôi không có cảm giác tích cực với họ, dù họ được nhiều người khen ngợi. Nhưng đến phút cuối thì chưa bao giờ trực giác của tôi sai cả. Tôi với người đó chính là sinh ra chỉ đơn thuần là 2 đừng thẳng cắt nhau và tách ngày càng xa. Kể ra cũng đỡ phiền.. Cũng có trường hợp, dù rất nhiều người nói người đó không tốt, nhưng trực giác mách bảo tôi, tôi có thể muốn chơi với họ. Tôi quyết định nghe theo trực giác của tôi mách bảo. Không cần tính toán thiệt hơn, không cần so đo cho mệt não. Với tôi, dù là ác quỷ xấu xa với cả triệu người nhưng đối với tôi thật tâm, tốt đẹp thì đó chính là người tốt. Tôi làm sao mà kiểm soát được họ ghét ai, thích ai, tốt với ai chứ. Tôi cũng có lúc sắm vai là người xấu mà. Thật đấy!
Nếu một ngày nào đó, tôi bỗng cảm thấy là… tôi nhất định sẽ tin vào điều đó.
Trừ những lúc khịa nhau ra, thì tôi thường hay khoe khoang bạn của tôi giỏi như thế nào. Bạn tôi sống hạnh phúc ra sao. Bạn tôi may mắn như vậy đó…
Tôi thường nói với người khác, tôi là một kẻ may mắn. Những người bạn xuất hiện bên đời tôi thật sự rất đúng người đúng thời điểm… Mỗi một người bạn là tấm gương phản chiếu chính tôi.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở bạn rằng: Những kẻ kể xấu bạn mình để nâng giá bản thân, chắc chắn người đó cũng chẳng phải kẻ ra gì. Nếu bạn tử tế, bạn bè của bạn cũng sẽ là người tử tế.
Bạn thì sao? Quan điểm của bạn về chị em bạn dì rởm như thế nào? Hãy comment xuống phần bình luận bên dưới xem chúng ta có chung quan điểm với nhau không nhé. Biết đâu đây chính là bước đầu để chúng ta đến gần với nhau hơn.
Chúc bạn ngủ ngon!
Đây làm một trong nhiều đoạn trích hay mang thông điệp ý nghĩa cho cuộc sống của mỗi người phụ nữ. Tôi nghĩ, trên tất cả những lời bình từ tôi, bạn hãy tự mình khám phá chúng thông qua cuốn sách “Bạn là mới là chủ nhân của cuộc đời mình” – tác giả Lý Ái Linh. Chúc bạn một đời sống vui.
Tôi thường viết lấy ý tưởng viết lách từ những mệnh đề trong cuốn sách tôi đọc. Tôi nghĩ bạn sẽ muốn đọc bài viết Hạnh phúc là gì? của tôi. Bài viết này được lấy cảm hứng từ cuốn sách Có phong cách riêng – tác giả Đặng Trầm.
Bạn thích bài viết này? Hãy để lại comment để giúp mình có thêm động lực. Ngoài ra, bạn cũng có thể ủng hộ mình bằng cách đọc các bài viết khác trên Hương Nguyễn Blog nhé!